KẺ NẶN SÁP - Trang 154

Hawksley đột nhiên nhoài người tới, tháo cặp kính râm của cô ra, gấp gọn

và đặt lên bàn. Anh bỗng sững lại khi nhìn thấy những vết thương trên đôi
mắt xinh đẹp ấy. “Vậy tôi có thể suy luận gì từ việc này đây? Rằng cô không
phải là một nhà văn vì kẻ nào đó đã thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cô
sao?” Anh bỗng chau mày, “Không phải do Olive đấy chứ?”

Cô ngạc nhiên ra mặt, “Tất nhiên không phải.”
“Vậy thì là ai?”
Cô cụp mắt xuống, “Chẳng ai cả. Điều đó không quan trọng.”
Anh ngưng một chút, “Đó là một người mà cô quan tâm chăng?”
“Không,” cô đan hờ hai tay vào nhau trên mặt bàn. “Ngược lại thì đúng

hơn. Đó là người tôi không quan tâm.” Cô nhìn lên với điệu cười nửa miệng,
“Ai đánh anh vậy, trung sĩ? Đó là người mà anh quan tâm à?”

Anh mở tủ lạnh và xem xét bên trong, “Một ngày nào đó, thói quen chõ

mũi vào chuyện người khác của cô sẽ khiến cô gặp rắc rối đấy. Cô thích ăn
gì nào? Đùi cừu nhé?”

“Thật ra tôi đến gặp anh là để hỏi vài chuyện,” cô nói với anh trong lúc uống
cà phê.

Anh nheo mắt, “Nói tiếp đi.”
Roz nghĩ thầm, Hawksley quả thật là một gã đàn ông hấp dẫn nhưng tiếc

thay, cũng chỉ đến vậy mà thôi. Bữa trưa vừa thân thiết lại vừa xa cách, như
một dấu hiệu rõ ràng cho thấy họ không thể tiến xa hơn.

“Anh có biết gia đình O’Brien không? Họ sống ở cư xá Barrow.”
“Ai cũng biết nhà đó.” Anh chau mày nhìn cô, “Nhưng nếu Olive dính

dáng tới họ, tôi sẽ đi đầu xuống đất.”

“Vậy thì anh chuẩn bị gia cố lại đầu mình đi,” cô châm chọc. “Tôi nghe

kể cô ta đang qua lại với một trong những cậu con trai nhà O’Brien trong
khoảng thời gian xảy ra án mạng. Hình như là cậu con út, tên Gary. Cậu ta là
người như thế nào? Anh đã từng gặp chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.