KẺ NẶN SÁP - Trang 217

giới bên ngoài.” Cô ta lấy tay vuốt dọc cặp đùi béo mẫm của mình, “Mọi
người sẽ cười nhạo tôi, Roz nhỉ.”

Đó là một câu hỏi thì đúng hơn là lời khẳng định. Và Roz không có câu

trả lời, hay đúng hơn là cô không có câu trả lời thỏa đáng mà Olive mong
đợi. Mọi người hẳn sẽ cười nhạo Olive, cô thầm nghĩ. Có một điều vô lý ẩn
khuất sau sự việc này, người phụ nữ kì quặc ấy đã yêu thương ai đó nhiều
đến độ tự nhận mình là kẻ giết người để bảo vệ hung thủ thực sự.

“Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu,” cô khẳng định. “Một con gà sinh ra còn có

quyền được sống. Cô cũng vậy.” Cô chĩa cây bút về phía Olive, “Và nếu cô
không biết phân biệt sự khác nhau giữa tồn tại và sống thì hãy đọc Tuyên
ngôn Độc lập
đi. Sống nghĩa là phải được tự do và mưu cầu hạnh phúc. Ở lại
đây, nghĩa là cô đã tự chối bỏ quyền được sống của chính mình.”

“Vậy tôi sẽ đi đâu? Sẽ làm gì nếu không ở đây?” Cô ta siết chặt hai tay,

“Cả đời tôi chưa bao giờ sống một mình. Tôi không thể chịu được một cuộc
sống như thế, không phải bây giờ, khi tất cả mọi người đều biết chuyện.”

“Biết gì cơ?”
Olive lắc đầu.
“Tại sao cô không nói cho tôi biết?”
“Vì…” Olive khó nhọc đáp, “Chị sẽ chẳng tin tôi đâu. Chưa một ai tin tôi

khi tôi nói sự thật.” Cô ta đập đập vào tấm kính để gọi giám thị trại giam.
“Chị phải tự tìm ra thôi. Đó là cách duy nhất để chị thực sự thấu hiểu.”

“Và nếu tôi không thể?”
“Thì tôi cũng chẳng tệ hơn trước được đâu. Lương tâm tôi thanh thản, đó

mới là điều quan trọng.”

Đúng, Roz nghĩ, suy đến cùng thì cũng chỉ cần thế thôi. “Cho tôi biết một

điều nữa, Olive. Cô đã từng nói dối tôi chưa?”

“Rồi.”
“Tại sao?”
Cánh cửa mở ra và Olive nhấc mình lên cùng sự trợ giúp từ đằng sau như

thường lệ, “Vì đôi khi, làm như thế an toàn hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.