KẺ NẶN SÁP - Trang 218

Chuông điện thoại reo vang khi Roz vừa mở cửa căn hộ. “Xin chào,” cô

kẹp ống nghe dưới cằm và cởi áo khoác. “Rosalind Leigh nghe.” Câu Chúa
không phải là Rupert.

“Hawksley đây. Tôi đã gọi cả ngày hôm nay. Cô ở chỗ quái quỷ nào

vậy?” Giọng anh có vẻ lo lắng.

“Lần theo manh mối.” Cô dựa lưng vào bức tường, “Còn anh gợi tôi có

việc gì vậy?

“Tôi không phải tên loạn thần kinh, Roz ạ.”
“Hôm qua, anh đã cư xử như thế đấy.”
“Chỉ bởi tôi không gọi cảnh sát thôi sao?”
“Trên hết thì đó là việc mà một người bình thường sẽ làm khi tài sản của

họ bị xâm phạm. Tất nhiên, trừ phi chính họ tự gây ra.”

“Còn gì nữa không?”
“Anh đã vô cùng thô lỗ. Trong khi tôi chỉ muốn giúp đỡ.”
Anh khẽ cười, “Tôi cứ hình dung ra cảnh cô đứng cạnh cửa nhà tôi với

một cái chân bàn trong tay. Cô quả là một phụ nữ gan góc. Đang sợ hãi đến
tột độ, nhưng vẫn lì lợm. Tôi đã lấy được ảnh cho cô rồi. Cô vãn cần chứ?”

“Ừ.”
“Cô còn đủ dũng cảm để đến đây lấy hay muốn tôi gửi qua?”
“Đó không phải là dũng cảm, Hawksley ạ, chỉ là bản năng tự vệ thôi. Tôi

chán ngấy bị châm chọc rồi,” cô mỉm cười. “Nói mới nhớ, có phải bà Clarke
là người đã nói Gwen và Amber còn sống sau khi Robert đi làm không?”

Hawksley ngừng lại một lúc để cố gắng tìm mối dây liên hệ. Nhưng anh

đành bất lực, “Phải, nếu bà ta chính là người ở ngôi nhà liền kề.”

“Bà ta đã nói dối. Giờ bà ta lại nói rằng không hề nhìn thấy họ, nghĩa là

bằng chứng ngoại phạm của Robert Martin biến thành vô giá trị. Ông ta có
thể đã giết họ trước khi đi làm.”

“Tại sao bà ta lại nói dối để tạo bằng chứng ngoại phạm cho Robert

Martin?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.