KẺ NẶN SÁP - Trang 230

“Tôi biết cô không phải người của công ty truyền hình mà,” bà mẹ khó

chịu thấy rõ. “Tôi biết mà.”

“Giờ sao?” Roz hỏi Gary.
“Họ hẹn hò vào Chủ nhật ở khách sạn Belvedere trên phố Farraday. Phố

Farraday ở Southampton ấy, phòng khi chị chưa biết.”

Roz lái xe dọc theo đại lộ Dawlington xuống Southampton. Cô vượt qua
tiệm Phù Hoa trước khi kịp nhận ra, và gần như trật bánh khi phanh xe
khựng lại giữa đường. Roz vẫy tay vui vẻ với người tài xế giận dữ ở xe sau
và lái sang bên đường, đỗ xe vào một khoảng trống.

Phù Hoa là một cái tên không phù hợp, Roz nghĩ thầm khi đẩy cửa bước

vào. Cô những tưởng đây phải là một cửa hiệu bán đồ thiết kế sang chảnh,
hay ít nhất phải là hàng hiệu; nhưng đó chỉ là một tiệm quần áo nhỏ thường
thấy ở London. Phù Hoa rõ ràng chỉ bán loại hàng thứ phẩm rẻ tiền, và khôn
khéo định hướng khách hàng mục tiêu là những cô gái tuổi teen với khả
năng tài chính có hạn hoặc không có điều kiện mua sắm ở những cửa hàng
thời thượng.

Roz tìm ra quản lý cửa hàng, một phụ nữ tầm ba mươi tuổi với bộ tóc

tuyệt đẹp chải hất ra sau tạo thành một búi lớn màu vàng hoe trên đỉnh đầu.
Roz đưa cho cô ta một tấm danh thiếp và nói cho cô ta nghe về quyển sách
cô định viết. “Tôi đang cố tìm ai đó biết Amber, em gái Olive. Và tôi được
nghe kể rằng Amber đang làm việc ở Phù Hoa vào thời điểm xảy ra vụ án.
Bấy giờ cô có ở đây không? Hay có biết ai làm việc ở đây lúc đó không?”

“Không, tôi xin lỗi. Nhân viên thay đổi liên tục ở những nơi như thế này,

thường thì những cô gái trẻ chỉ đến làm việc trong một thời gian ngắn, rồi
chuyển đi ngay khi tìm được công việc tốt hơn. Tôi thậm chí còn không biết
lúc đó ai là quản lý. Có lẽ chị nên liên lạc với chủ cửa hàng. Để tôi cho chị
địa chỉ,” cô ta nhiệt tình đáp.

“Cảm ơn cô. Cũng đáng để thử lắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.