KẺ NẶN SÁP - Trang 242

“Tôi biết.” Gương mặt anh dịu đi. Trông cô thật cô độc. Anh bước tới và

vuốt dọc ngón tay theo gò má Roz, “Tin tôi đi. Tôi sẽ gọi mà.”

Cô hít một hơi thật sâu, “Anh cần bao nhiêu thời gian?”
Một ngày nào đó, anh sẽ đền bù cho cô, anh thầm nghĩ. “Cho tôi mười

lăm phút rồi em hãy gọi cho cảnh sát.”

Cô nhặt túi xách dưới sàn lên, kiểm tra đồ bên trong và kéo khóa lại.

“Mười lăm phút,” cô nhắc lại, đẩy mở cửa rồi bước ra ngoài. Cô nhìn anh
một lúc lâu trước khi đóng cửa và rời đi.

Hawksley đợi cho đến khi tiếng bước chân cô xa dần. “Cái này…” anh

nhẹ nhàng nói, tay với lấy chiếc trâm cài mũ, “sẽ cực kì đau đớn đấy.” Anh
túm lấy tóc của tên kia và dúi hắn xuống cho tới khi mặt hắn chạm sàn, “Và
tao không có thời gian thi gan với mày đâu.” Anh đè một gối xuống vai hắn
và kéo một ngón tay khỏi bàn tay đang nắm chặt của hắn, nhấn đầu nhọn của
cây trâm vào phần thịt tiếp giáp với móng. Anh có thể thấy nỗi sợ hãi của
hắn, “Mày có năm giây để nói trước khi tao cắm ngập cái này vào tay mày.
Một. Hai. Ba. Bốn. Năm.” Anh hít một hơi thật sâu, nhắm chặt mắt và đâm
thật mạnh.

Gã đàn ông đau đớn hét lên.
Hawksley nghe được loáng thoáng “Tịch biên tài sản. Mày sẽ trắng tay

khi bị tịch biên tài sản!” trước khi bị giáng một đòn bất ngờ vào gáy.

Vẫn điềm tĩnh như mọi khi, xơ Bridget dẫn Roz vào phòng khách, bảo cô
ngồi xuống ghế và đưa cô một ly brandy. Rõ ràng Roz lại vừa đánh nhau với
ai đó. Quần áo cô dơ dáy và nhếch nhác, tóc rối bù, những vệt đỏ hằn trên cổ
và mặt in đầy dấu ngón tay. Có lẽ kẻ đó coi cô là bao cát để trút giận, nhưng
bà không hiểu nổi vì sao cô lại chịu đựng như thế. Hơn ai hết, Roz khác xa
với Nancy của Dickens

*

. Cô có đủ sự độc lập về tư tưởng để chối bỏ cuộc

sống hèn hạ mà Bill Sykes mang lại.

Bà im lặng chờ đợi trong khi Roz cứ cười khúc khích không ngừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.