KẺ NẶN SÁP - Trang 299

Cha xứ nhìn cô ta với nụ cười khó hiểu, “Còn lâu mà. Phải nhiều năm

nữa.”

Nhưng Olive lắc đầu và vò chỗ đất sét thành một khối tròn lẫn cả mẩu

thuốc lá ở giữa, “Cha chưa bao giờ hỏi con bức tượng người đàn bà là ai.”

Lại chơi trò đấu trí nữa rồi, cha xứ nghĩ thầm. “Không cần thiết, Olive ạ,

vì ta đã biết rồi.”

Cô ta nở nụ cười tự giễu. “Đúng rồi, hẳn là vậy.” Olive liếc nhìn ông qua

khóe mắt, “Cha tự tìm ra, hay Chúa đã thì thầm với cha vậy? ‘Nghe này, con
trai, Olive đã tự nặn cô ta bằng đất sét. Giờ hãy giúp cô ta đối mặt với sự giả
dối gian manh của bản thân đi.’ Chà, đừng lo, dù gì khi ra khỏi đây con cũng
sẽ nhớ những gì cha đã làm cho con mà.”

Cuối cùng thì cô ta muốn điều gì ở ông đây? Động viên rằng cô ta sẽ được

phóng thích, hay giải thoát cô ta khỏi sự dối lòng? Cha xứ thầm thở dài.
Thực sự sẽ dễ dàng hơn biết bao nhiêu nếu ông có thể thích cô ta, nhưng sự
thực là ông không ưa nổi con người này. Có lẽ đó chính là phần độc ác trong
con người ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.