KẺ NẶN SÁP - Trang 43

chuông. Một phụ nữ trẻ với đứa con còn đang ngái ngủ bám chặt quanh cổ
bước ra, “Ai đó?”

“Xin chào!” Roz mở lời, “Xin lỗi vì đã làm phiền chị.” Cô chỉ sang phía

bên phải, “Tôi thực sự muốn nói chuyện với hàng xóm của chị nhưng hiện
giờ không có ai ở nhà. Liệu chị có biết khi nào họ quay về không ạ?”

Người phụ nữ xốc eo lên để giữ đứa bé dễ hơn và soi mói nhìn Roz,

“Chẳng có gì để xem cả đâu. Cô chỉ đang phí phạm thời gian thôi.”

“Tôi xin lỗi, gì cơ ạ?”
“Họ đã chuyển hết nội thất bên trong đi rồi làm mới lại toàn bộ. Giờ họ đã

sửa sang sạch đẹp lắm rồi. Chẳng còn thứ gì để xem đâu. Không có máu,
không có những linh hồn kêu gào, chẳng có gì hết.” Cô ta khẽ ấn đầu đứa bé
vào vai mình, một cử chỉ bình thường theo bản năng của những bà mẹ dịu
hiền, nhưng giọng nói lộ rõ sự thù địch, “Cô muốn biết tôi nghĩ gì không?
Cô nên đi gặp bác sĩ tâm thần đi. Cô đúng là loại bệnh hoạn đấy.” Cô ta dợm
đóng cửa.

Roz giơ tay ra làm điệu bộ đầu hàng. Cô mỉm cười ngượng ngùng, “Tôi

đến đây không phải để tọc mạch chuyện cá nhân. Tên tôi là Rosalind Leigh
và tôi đang cộng tác với luật sư cố vấn của ông Martin.”

Người phụ nữ nhìn cô với vẻ nghi ngờ, “Ồ, thế sao? Tên ông ta là gì?”
“Peter Crew.”
“Có thể cô biết tên ông ta nhờ đọc được ở đâu đó.”
“Tôi có một lá thư từ ông ấy. Chị có thể xem qua. Nó sẽ chứng minh điều

tôi nói.”

“Đưa xem nào.”
“Nó đang ở trong xe. Để tôi đi lấy.”
Cô vội vã lôi chiếc cặp táp ra khỏi thùng xe, nhưng khi quay lại, cánh cửa

đã đóng kín. Cô nhấn chuông vài lần và đứng chờ chừng mười phút, nhưng
rõ ràng người phụ nữ không có ý định trả lời. Từ căn phòng trên tầng vọng
xuống tiếng khóc của đứa trẻ. Roz nghe thấy bà mẹ vừa leo cầu thang vừa
nựng nịu dịu dàng. Tự dưng bực bội với chính mình, cô bèn quay lại xe và
cân nhắc xem nên làm gì tiếp theo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.