KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 107

- Cô nên lánh xa tôi ra, - Anne nói giọng yếu ớt. – Tôi bị nhiễm trùng.
Gần tôi cô sẽ bị lây đấy.
- Không, - Carrie đáp. – Bà không bị nhiễm trùng đâu. – Cô dìu bà đên
giường, hất chăn, để bà ngồi xuống.
- Tôi đã thức dậy nôn mửa khi nửa đêm, - cô nói. – Dĩ nhiên tôi không
bị nhiễm trùng. Có lẽ chỉ bị loại vi rút hai-mươi-bốn-giờ
- Trên bàn ngủ của Anne không có chiếc phong bì.
- Bà thức dậy cả đêm phải không? – Cô vừa dìu bà ta xuống giường
vừa hỏi. – Bà có nghe ai nói gi… thấy ai đó không?
- Không, tôi không thấy có ai hết, - bà ta đáp. – Thả tôi ra. Tôi không
muốn nằm. – Bà ta chống gối lên nhau rồi từ từ chống một khuỷu tay lên
đấy.
- Chúng ta bị đầu độc, - Carrie nói. Chất độc đã được trộn vào trong
thức ăn của chúng ta.
- Thật kỳ cục. Thức ăn bị hỏng, chỉ vì thế thôi. Khi đến suối nước
khoáng, tôi se nói cho họ biết. Tôi có thể kiện họ ra tòa. Trước hết là việc
bê bối ở phi trường, rồi bây giờ thức ăn bị nhiễm độc. Chuyện không thể
tha thứ được.
Carrie không cãi. Cô cúi người gần bà ta, nói cho bà biết về những chiếc
phong bì mà cô và Sara đã nhận.
- Điều quan trọng nhất mà bà cần biết là có kẻ đã gài ngòi nổ vào các
cửa sổ và cửa lớn của nhà này. Nếu chúng ta mở cửa, cả ngà sẽ nổ tung.
Anne nhìn cô như thể bà đã mất hết tinh thần.
- Ôi, lạy Chúa. Tại sao cô dọa tôi như thế?
- Tô không dọa bà đâu. Tôi nói thật đấy. Bà có tìm thấy chiếc phong bì
có đề tên bà không?
- Không, tôi không có.
Câu trả lời rất nhanh, rất giận dữ. Carrie nghĩ bà ta nói láo, nhưng cô không
hiểu vì lý do gì bà ta giấu.
- Anne, tất cả chúng ta đều gặp cơn hiểm nghèo này. Bà phải nói thật
đi.
Bà ta bực tức trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.