KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 148

phán Sara Collins ở Miami. Hình như cả ba chỗ giữ trước đều được trả tiền
bằng thẻ tín dụng. Mỗi thẻ đều có tên khác, - cô đọc các tên cho anh nghe.
- Những cái tên có ý nghĩa gì với cô không?
- Không, - cô đáp. – Chưa bap giờ Carrie nói với tôi về các tên này, và
tôi không biết bà ấy quen biết những người này như thế nào. Carrie và
dượng tôi sống ở Bel Air.
- Tôi đoán chắc cô cũng ở đấy.
- Chỉ ở đấy một thời gian thôi. Hiện giờ tôi sống ở Virginia. – Cô lấy
đồng hồ lên, xem lại giờ. – Chúng ta không đi nhanh hơn được nữa à?
- Hiện tôi đang cho xe chạy gần 80 dặm/giờ. Tốc độ tối đa cho phép là
55 dặm. Tôi mong sao cảnh sát tuần tra xa lộ không có ở đây.
Ôi, lạy Chúa, cô không nghĩ đến chuyện ấy. Nếu bị cảnh sát chặn lại, thế
nào họ cũng trễ giờ.
- Vậy chạy chậm lại.
- Quyết định đi cưng. Chạy nhanh hay chậm? Tùy ở cô đấy.
- Ở đoạn đường gần đến, chúng ta sẽ chạy nhanh. Bây giờ chạy bớt lại.
Anh làm theo lời cô.
- Cô có chắc người đàn bà nói trên điện thoại đã nói "chúng tao bắt nó
rồi không"? – anh hỏi, nhấn mạnh từ số nhiều chúng tao.
- Anh đã hỏi tôi câu ấy rồi, đúng chị ta đã nói thế, tôi tin chắc chị ta đã
nói. Chúng tao bắt bà ấy rồi. Tại sao từ này quan trọng đến thế?
Anh không thể nào kiềm chế được sự kích thích.
- Vì có thể Monk đang đợi cô ở cái chỗ làm dấu trong bản đồ, và đây
là cơ hội độc nhất vô nhị để tôi giết thằng con hoang này. Nếu tôi nghĩ ra
được cách để đến trước hắn…
Anh không nói tiếp, nhưng cô lại thấy anh tăng tốc độ. Cô nói:
- Tôi nghĩ đã đến lúc anh trả lời tôi vài câu hỏi.
- Câu hỏi như thế nào?
- Tại sao anh tìm Carrie?Làm sao anh biết bà ấy?
Anh phải thú thật:
- Tôi không biết bà ấy.
- Nhưng anh đã nói…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.