KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 165

- Thức ăn rất đáng ngại. Việc chúng không lấy hết thức ăn đi không
làm cho bà sợ hay sao?
Carrie không tin thức ăn đáng ngại, nhưng bây giờ cô đồng ý với Sara. Cô
nói:
- Tôi nghĩ như thế tức là chúng sắp cho nổ tung ngôi nhà. Chúng
không để cho chúng ta ngồi yên ổn ở đây cho đến khi hết thức ăn. Chúng
còn để nước cho chúng ta dùng nữa đấy. Chúng ta phải ra khỏi đây thôi. –
Cô úp mặt vào hai lòng bàn tay nói nho nhỏ. – Tôi phải gặp Avery mới
được. Nếu con quái vật ấy bắt được nó…
- Hãy tập trung vào chuyện tìm cách ra, Carrie, để cô có thể giúp cháu
gái cô chứ.
Anne ngồi thẳng người trên ghế, gật đầu nói:
- Nếu hai bà cho tôi là vô tội, tôi sẽ giúp bà, không làm chuyện điên
khùng, như mở cửa ra. Tôi hứa thế nhưng quí bà phải nói thế.
Carrie ngẩng đầu.
- Nói cái gì?
Anne vươn thẳng người lên.
- Nói tôi vô tội.
Nói thế có nghĩa là Carrie và Sara là hai người có tội. Thái độ trịch thượng
của bà ta làm cho Carrie nổi giận, nhưng cô thấy Sara gật đầu, nên cô nghĩ
nếu họ muốn được Anne hợp tác thì họ phải làm theo ý muốn của bà ta. Cô
đành đáp:
- Phải, bà vô tội.
Sau khi Sara đã đồng tình như thế, Anne quay qua Carrie.
- Cô phải cố làm lành với chị của cô, sữa chữa sai lầm cô đã gây nên.
Ôi, Carrie ghét mụ đàn bà này biết bao. Cô cố im lặng khi nghe Anne
thuyết giảng tiếp. – Gia đình là nền tảng quan trọng nhất. Tôi vừa mới nhận
ra giá trị của nó. Có gia đình ta mới nương tựa vào người trong nhà… khi
gặp chuyện khó khăn…như chồng tôi…nên gia đình rất quan trọng. Tôi
được may mắn là có chồng thương yêu.
Bà ta rất phấn khích khi quay qua Sara:
- Anh ấy đã cảnh báo tôi rồi. Chồng tôi gọi cho tôi hàng ngày. Không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.