KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 208

nhóc ấy rất ấn tượng. Nhưng cô vẫn là người mật vụ tồi.
Cô không có ý kiến về việc đánh giá của anh.
- Cô làm công việc gì cho cục điều tra? – anh hỏi.
John Paul thấy mặt cô ửng hồng trở lại. Hoặc là cô bối rối quá hoặc là quá
giận anh nên mặt cô đỏ gay. Dĩ nhiên cô đẹp. A, đồ quỷ, ý ấy xuất phát từ
đâu đấy? Anh không được nghĩ đến điều ấy, nhất là bây giờ khi anh biết cô
là người đại diện cho những gì mà anh ghét.
- Tôi đánh máy tính, - cô đáp. Cô nghe giọng mình có vẻ thủ phận quá
nên cô nói tiếp: - Làm nhân viên đánh máy tính chẳng có gì là sai lầm hết.
- Tôi không nói làm thế là sai lầm.
- Tôi nằm trong một tổ rất quan trọng.
- Úi chà.
- Cái gì?
- Cô chấp nhận việc này hả? Làm việc với tinh thần đồng đội. Có lẽ cô
là người cấp tiến chứ phải không.
- Sự thật đúng như thế, - cô đáp. – Đương nhiên tôi không cảm thấy
xấu hổ khi làm nhân viên đánh máy… nói tóm lại, đây là công việc cao quí.
- Đúng rồi.
- Dẹp cái thái độ cao ngạo ấy đi. Tôi không phải là người đánh máy
thuê, mà tôi làm công việc cần thiết quan trọng xảy ra hằng ngày. Tôi
chuyển thông tin vào cơ sở dữ liệu. Bây giờ ta dẹp chuyện này được chưa?
- Được, được rồi. – anh đáp.
Bây giờ anh có vẻ trầm ngâm. Cô hỏi: - Anh đang nghĩ gì đấy?
- Đoạn đường này tốt. Có lẽ chúng ta đến gần Coward s Crossing được
trước khi trời tối. Chúng ta sẽ leo núi hai dặm, tìm một chỗ kín đáo cho cô
ẩn nấp, rồi tôi…
Không đời nào cô để cho anh làm như thế. Cô nói:
- Không có chuyện ấy xảy ra. Để tôi nói anh nghe. Anh thả tôi xuống
tìm con đường nào khác cho tốt, và nếu may mắn, anh có thể về lại Aspen
trước khi trời tối.
- Tại sao tôi phải lái xe về Aspen?
- Tôi nghĩ là…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.