KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 216

ngòi nổ. – Sara nói. – Tôi đã kiểm tra rồi.
- Nói tóm lại, bà có được tấm biển trên cửa phải không? – Carrie nói.
- Phải, có. – Sara đáp, vẻ chán chường.
Carrie đưa tay, giúp Carrie đứng lên khỏi chiếc ghế bành.
- Tôi bị tê cóng.- Sara nói.
Anne đã vào bếp. Họ nghe bà ta hát trongbếp. Carrie sợ Anne leo lên mặt
quầy bằng đá granit để mở cửa sổ ở trên bồn rửa, nên cô chạy vào bếp
trước Sara. Lạy Chúa, cô đã nghĩ lầm. Anne đang mở hộp anh đào.
Carrie không ngớt lo sợ. Người đàn bà này không nắm vững tình hình nguy
hiểm của họ.
- Anne này, bà sẽ không làm những chuyện điên rồ nữa chứ?
Anne cười. Giọng cười lanh lảnh, như pha lê vỡ. Bà nói:
- Tôi không làm nữa đâu. Bây giờ ngồi xuống mà thư giãn đi.
Đến giờ phút này, Carrie nghĩ chắc cô phải làm theo bất cứ điều gì mà
Anne hay Sara bảo cô làm. Cô cảm thấy quá suy nhược. Cô đau đớn vì lo
lắng cho Avery, nhưng cô còn thấy nhớ ông ta.
- Tôi nhớ chồng tôi. – Cô ngạc nhiên khi nghe mình buộc miệng nói
lớn như thế. – Tôi đoán chắc tôi yêu anh ấy.
- Cô không biết cô yêu à? – Anne hỏi. Bà ta để những tô kem lạnh lên
bàn, rồi múc đào đổ vào các tô.
- Tôi cứ nghĩ anh ấy lừa dối tôi. Ảnh nói ảnh không làm thế, nhưng tôi
không tin. Đêm nào cũng có đàn bà gọi đến cho ảnh. Máy điện thoại nằm
trên giường tôi, tôi luôn luôn trả lời. Chị ta hỏi Tony, nhưng khi ảnh cầm
điện thoại nghe xong, ảnh mới nói với tôi rằng chị ta đã cúp máy. Nếu đấy
là Jilly gọi thì sao?
- Cô không tin chồng?
- Không, tôi không tin.
Ba người đàn bà lặng lẽ ăn trong khi Carrie tiếp tục than thân trách phận
mình.
- Các bà biết tôi hy vọng sao không?
- Hy vọng sao?
- Tôi hy vọng khi bom nổ, tất cả chúng ta đều ngủ say không biết gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.