KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 219

lên trên, và buộc dây rút lại, cô vừa nói tiếp: - Nếu tôi quyết định việc này,
tôi sẽ nói chúng ta ở lại trong xe cho đến khi trời rạng sáng. Rồi chúng ta đi
nhanh.
- Phải, được rồi, cô không ra quyết định. Mà tôi.
Cô đẩy cái xách xuống sàn xe, chống hai tay trên thành ghế, chồm người
tới trước chỉ cách mặt anh có mấy phân, cô hỏi:
- Tại sao?
Khi cô cười, anh không thể quắc mắt nhìn cô hay cau có với cô được. Thật
khỉ, cô còn nhấp nháy cặp mắt xanh to ngây thơ nhìn anh nữa.
- Có phải các cô đánh máy tính ở cục điều tra đều ngu ngốc như cô
hết, phải không?
Anh đang cố đẩy cô vào thế thủ phận để cô thôi không cãi anh nữa và để
cho anh làm công việc mà anh đã được huấn luyện rồi. Anh nghĩ đây là kế
hoạch lớn, nhưng khổ thay cô không có chút kinh nghiệm nào.
- Có phải các điệp viên như anh đều dễ ghét và bướng bỉnh hết phải
không?
Anh ngạc nhiên mỉm cười đáp:
- Có lẽ thế.
- Ta có đi hay không, John Paul? Mất thì giờ quá rồi!
- Chúng ta phải đợi đến rạng sáng thôi, - anh đáp. – Đừng nhìn tôi với
ánh mắt tự mãn ấy, cô em. Tôi đã quyết định đợi đến mai rồi.
- Ồ thế à.
Anh khá khôn khéo khi biết đã đến lúc ngừng tranh cãi. Phải thành thật mà
nói rằng cô là người bướng bỉnh hơn anh nhiều, và chính điều này đã gây
cho anh ấn tượng sâu sắc. Cô sẽ không chịu để cho anh thắng keo này,
nhưng anh đã có kế hoạch khác trong óc. Anh sẽ lẻn đi lúc trời chưa sáng.
Khi cô chưa dậy, thế nào cô cũng ngồi trong xe để đợi anh về.
Và nếu anh không quay về thì…
- Tôi để chìa khóa nơi xe.
- Tốt thôi.
- Cô hãy ra ghế trước, để sau này tôi nằm. Tôi có mang theo bao ngủ, -
anh nói thêm. – Cô cứ lấy mà dùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.