KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 220

- Cả hai chúng ta đều dùng.
- Hả?
Cô mở tròn đôi mắt.
- Renard, anh đừng có ý nghĩ viễn vông.
- Viễn vông à? – Anh cười cười.
Avery đã tìm ra những cái chốt ở sau ghế ngồi, cô tháo chốt, lật lưng ghế
ra. Khi các lưng ghế nằm bằng phẳng rồi, cô trải bao ngủ ra. Cô nhét đôi
giày leo núi xuống ghế ngồi, cởi áo khoác, thảy xuống sàn xe. John Paul
nằm ngửa xuống, duỗi hai chân gác lên bảng đồng hồ. Trông anh có vẻ
thoải mái, hai tay vòng trên ngực, mắt nhắm lại.
Run lập cập vì lạnh, cô leo qua hai chân anh để qua phía bên kia. Khi cô
nằm xuống bên cạnh anh, hai hàm răng va nhau lộp cộp. Cô không thể với
tay lấy áo khoác được. Nó nằm dưới chỗ ngồi của anh. Người cao quí chắc
sẽ đưa tay ôm cô cho ấm, khỏi run. Nhưng anh không thèm lưu tâm đến cô
nên cô quả quyết anh không phải là người cao quí.
Cô thường tự hào là không bao giờ cô rên rỉ, phàn nàn về cái gì. Dù đau
nhẹ hay đau nặng, cô cũng thường nghiến răng chịu đựng một mình. Nhưng
John Paul đã làm cho cô chịu hết nổi. Cô muốn khóc được và cô thấy khinh
mình hơn khinh anh. Anh có thể là kẻ cù lần. Cô thì không.
Hãy ráng lên, cô tự nhủ. Rồi một phút sau, khi cô biết mấy ngón chân mình
bị tê cóng, cô thì thào nói:
- Tổ mẹ mày!
- Cái gì?
- Tôi nói lạnh quá.
- Ơ.
- Ơ cái gì?
- Tôi cam đoan đã nghe tôi nói "tổ mẹ mày"
Cô nghĩ anh thích làm kẻ cục cằn, nên thảo nào khi nghe cô nói thế làm anh
khoái trá. Mặc dù đau đớn trong lòng, nhưng cô vẫn cười.
- Anh không thấy lạnh à?
- Không.
Giả vờ không nghe lời anh đáp, cô nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.