KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 221

- Chúng ta nên ôm nhau nằm cho ấm. – Anh không nhúc nhích. –
Renard quàng tay ôm quanh tôi đi. Tôi lạnh cóng rồi đây. Lạy Chúa, hãy tỏ
ra mình là người cao quí đi.
Anh vẫn không nhúc nhích. Bây giờ cô gần như nằm chồm lên người anh,
cố đón nhọn một chút hơi ấm nơi người anh tỏa ra. Hơi đàn ông ấm như
tấm chăn điện.
- Di chuyển tay đi. – Cô ra lệnh rồi cau mặt. Giọng cô nghe như người
trung sĩ huấn luyện tân binh.
Anh cố hết sức để khỏi cười cô.
- Cô em ơi, nếu tôi quàng tay quanh người cô, chắc tôi không còn là
người cao quí nữa.
Ôi, người anh em.- Cô nói lè nhè đáp lại:
- Ông anh ơi, tôi đánh liều chứ biết sao. Cô nhỏm người lên cho anh
có thể lấy tay ra và khi anh vừa đưa tay ra, cô nép mình vào sát bên hông
anh. John Paul lăn người trên cô và quàng hai tay quanh người cô.
Anh cảm thấy như anh đang ôm cả cây nước đá. Cằm anh cà lên đỉnh đầu
cô. Mẹ kiếp, cô có mùi thơm thật dễ chịu. Như mùi bạc hà, có lẽ thế, anh
đưa tay chà vào lưng cô.
- Lưng cô có cái sẹo lớn đây này.
Cô không có sức để nói. Hơi ấm của anh thật dễ chịu, cô nhắm mắt để cho
anh thoa. Cái áo thun kéo lên khỏi trên rốn, và quá trễ rồi, cô cảm thấy bàn
tay anh luồn vào dưới vải áo. Mấy ngón tay xòe ra dưới lưng.
Cô nâng người lên cùng lúc anh sờ và chỗ có vết sẹo, đầu cô đập mạnhh
vào dưới cằm anh.
- Mẹ kiếp, - anh thốt lên, lăn người xuống. – Cô làm quái gì thế?- Anh
hỏi vừa đưa tay xoa hàm xai.
Avery kéo mạnh áo xuống, lăn ra khỏi anh.
- Anh ngủ đi.
Cô nằm xa khỏi anh nhanh thật quá bất ngờ. Anh nằm ngửa ra, nhắm mắt
lại. Làm sao lưng cô có cái sẹo to tướng như thế nhỉ? Anh biết anh đã sờ
đúng cái sẹo. Ai đã làm cho cô có cái sẹo ấy.
- Để cho tôi yên, - cô nói nho nhỏ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.