KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 235

mệt. Mũi khâu bên hông nóng ran như có ai áp hai hòn than đỏ vào xương
sườn cô, và cô chỉ muốn ôm lấy hông, gập người xuống.
Cô thấy anh không có vẻ gì là mệt hết. Avery duỗi hai chân để khỏi bị
vọpbẻ, nếu không cô sẽ bị nhào xuống đất mất. Cô đưa tay vục nước uống
ừng ực.
- Anh có nghĩ hắn đang theo dõi chúng ta không? – Cô hỏi sau đó một
phút.
- Có lẽ hắn đang theo chúng ta, - anh đáp. – nhưng chắc hắn phải tìm
một chỗ để qua thác, cho nên chúng ta có thì giờ. Cô hãy nói cho tôi nghe
chuyện đã xảy ra nơi chiếc xe. – Anh âm thầm nguyền rủa mình vì đã để cô
lại một mình.
Cô ngồi trên cỏ dựa lưng vào gốc cây. Cô đáp:
- Tôi thức dậy thì thấy anh đi rồi. Cho nên tôi quyết định đi theo anh.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, vai chạm vào vai cô.
- Tôi không đi xa, - cô nói tiếp.- Tôi vừa mới leo lên đồi thì thấy có
đèn xe hơi chiếu qua sương mù. Thú thật với Chúa, tôi định chạy xuống
chận xe lại, nhưng may thay, tôi nghĩ ra, đợi cho đến khi chiếc xe đến gần.
- Ôi trời đất, - anh thốt lên nho nhỏ. – Cô suýt chạm phải hắn trước
khi…- Anh không nói tiếp được. Nghĩ đến chuyện xảy đến cho cô, anh thấy
đau xót trong lòng.
- Hắn đậu xe ở dưới rồi bước ra. Hắn có đèn bấm và kẹp khẩu súng dài
dưới nách rồi đi lên đồi, đến chỗ xe anh đậu. Chắc hắn xác định được vị trí
trước khi anh chuyển đồng hồ đi chỗ khác. Tôi biết hắn chính là Monk, cho
nên tôi ngồi yên núp một chỗ.
- Rồi chuyện gì xảy ra?
- Hắn tìm trong xe.
- Cô thấy mặt hắn không?
- Không. Nếu tôidi chuyển tôi có thể thấy mặt hắn nhưng tôi sợ làm
thế có thể gây tiếng động, và hắn sẽ thấy. Hắn mở nắp thùng xe, lôi cái gì
ra, ném vào con mương ở bên sườn đồi. Nếu chúng ta trở lại đấy tôi có thể
tìm ra được. Hắn mặt cái áo gió có mũ trùm đầu, nên tôi không thấy mặt
hắn hay màu tóc của hắn, nhưng hắn cao ít ra cũng một mét tám. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.