KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 236

hắn không gầy. Hắn cũng không mập, mà rắn chắc. Hắn khiến tôi nhớ đến
các vận động viên thể thao.
- Hắn rất có tài hóa trang, - anh nói. Hình ảnh Noah miêu tả về hắn,
nhân viên FBI đều sử dụng được, nhưng anh ấy cũng không có một hình
ảnh rõ ràng. Theo chỗ tôi nghe ảnh nói về Monk, hắn có thể ở chung một
phòng với Noah mà anh ấy vẫn không biết.
- Tôi không biết hắn đi một mình hay không. Hắn lái chiếc Land
Rover, nhưng khi hắn mở cửa bước ra ngoài, đèn trong xe tắt hết, và hắn
đậu xe ở một chỗ khá xa. Tôi không thấy gì trong xe hết. Anh có tin chị đàn
bà đi với hắn không?
- Tôi không biết.
- Hắn hoạt động rất tài tình, phải không? – Cô hỏi, giọng rầu rầu.
- Phải, hắn rất giỏi.
- Hắn đứng một hồi lâu, có lẽ 5 phút, - cô nói. – Hắn không nhúc
nhích. Thật rợn tóc gáy.
- Có lẽ hắn nghe tiếng động trong rừng để xem có cái gì không.
- Giống như tôi vậy.
- Phải. – Anh quàng tay qua người cô, kéo cô đến gần. – Nhờ Chúa mà
cô không bỏ chạy.
- Tôi định lấy khẩu súng trong túi ra, nhưng tôi quá gần hắn, tôi sợ hắn
nghe tiếng mở dây kéo.
- Nếu cô ngủ thì Monk…
Trước khi anh nói hết ý nghĩ rùng rợn ra, cô đã cắt ngang lời anh:
- Chắc hắn bắn tôi chứ gì? Này John Paul tôi nói cho anh biết điều
này. Nếu anh còn để tôi lại đằng sau, tôi sẽ bắn anh đấy.
Vì cô đang ôm anh để hưởng hơi ấm nơi người anh tỏa ra, nên lời hăm dọa
không có trọng lượng mấy.
- Tôi sẽ không để cô lại đằng sau nữa đâu, - anh hứa, giọng khàn khàn,
nho nhỏ. – Đáng ra tôi không nên để cô lại mới phải. Quỉ thật, tôi nghĩ là
tôi đã tránh xa cái ấy lâu rồi. Bản năng của tôi thật quỉ quái.
Cô chú ý đến câu anh vừa nói. – Anh đã tránh xa cái ấy lâu rồi à? Cái ấy là
cái gì thế John Paul?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.