KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 239

đâu hết rồi?
- Cảnh đẹp quá nhỉ?
- Vâng, đẹp thật. – Anh đáp giọng lầu bầu.
Cố sức lấy vẻ hăng hái, cô nói:
- Anh đã mệt rồi phải không? Anh không thưởng thức cảnh…
Anh cắt ngang lời cô.
- Cô có biết chúng ta đang ở đâu không? Chúng ta phải mất hai ngày
mới về lại được với xã hội văn minh. – Anh quan sát địa thế ở dưới để tìm
đường đi, nhưng anh không thấy có gì hết. Anh tính đến chuyện phải quay
lui đường cũ.
- Chúng ta đừng làm mất quá nhiều thì giờ như thế, - cô nói. Hai vai
cô chùn xuống, và khi cô nhìn quanh, bỗng cảnh đẹp trở nên có vẻ đe dọa,
cô nhận thấy tình hình rất khó xử. Tình hình có u ám thêm nữa không? Cô
muốn khóc, nhưng cô cố kềm mình để khỏi chảy nước mắt. Ráng lên. Cô tự
nhủ. Cô nói:- Rồi sẽ ổn hết.
- Thế à? Cái gì khiến cô suy nghĩ như thế?
Cô phải suy nghĩ mất một phút mới nghĩ ra được để nói.
- Vì chúng ta đáng được nghỉ ngơi một lát.

Và khi ấy trời bắt đầu đổ mưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.