KẺ PHÁ ĐÁM - Trang 255

- Rồi, tôi cất rồi.
Carrie ngồi trên nền nhà, chống chân vào tường. Anne đến phía sau cô để
níu tiếp sợi dây. Ngay khi Carrie tưởng Sara không bao giờ chạm chân
xuống đất thì dây chùng ra. Carrie té ngửa vào Anne. Khi đã lấy lại cân
bằng, cô hít vào và nói:
- Đến phiên tôi.
Cô nằm sấp, lết đến mép tường.
- Đợi chút, - Anne nói nhỏ. Bà nắm áo khoác của Carrie, tộng chiếc
phong bì dày cộm vào túi rồi lôi dây kéo đóng lại.
- Bà làm gì thế?
- Cô là người khỏe nhất trong ba chúng ta, cho nên nếu Sara và tôi
không sống được, cô làm như thế.
- Sao? – Carrie hỏi. Nói đi. Cái gì thế?
- Cứ làm như thế là được. Thôi đi đi.
Carrie không cãi cọ mất thì giờ. Họ sẽ biết chuyện Anne sẽ nói gì sau khi
họ đã ra khỏi nhà.
Hai tay cô bị chảy máu vì bị thương, cô quá sợ nên không khóc được. Cô từ
từ tụt xuống. Anne cố giúp cô, nhưng khi bà ta cố lôi sợi dây lên để nắm
cho vững, suýt nữa bà nhào đầu ra ngoài lỗ hổng.
Carrie xuống được mặt đất bình an.
Sợi dây chùng ra và Anne nhào lui. Vội ngồi thẳng dậy, bà nhìn xuống cố
nhìn hai người đàn bà. Bà chống trên hai tay và đầu gối một lát, lắng nghe
những tiếng gọi nho nhỏ từ dưới vẳng lên.
Rồi bà lôi sợi dây lên. Bà bò lui khỏi chỗ hổng. Bà hát: Ba con chuột mù.
Xem chúng chạy kia, xem chúng chạy kìa…
Bà đứng dậy, phủi bụi khỏi chiếc quần lao động bà mượn rồi đi vào bếp.
Xem chúng chạy kìa, bà hát. Lạ thay, giai điệu khác biệt này hiện ra trong
óc bà rồi cứ nằm yên ở đấy. Bà và Eric đã quyết định không có con, thế mà
bây giờ bà ê a hát cái điệu ru con. Bố bà thường hát bài hát ấy cho bà nghe.
Đoạn cuối ra sao nhỉ? Có phải “chúng chạy trốn bà, bà lấy dao tiện cắt đứt
đầu chúng” không? Hay có phải “chúng chạy theo bà vợ chủ trại, bà lấy
dao tiện cắt đứt đầu chúng” không? Hay có phải “chúng chạy trốn bà vợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.