KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 106

*** Khi Saint sải bước vào gian phòng lớn của Viện quý tộc[1], tiếng rì

rầm bàn tán nghe như một làn sóng mỗi lúc một dâng cao khi nó đến gần và
ập vào anh. Thực ra, ngót tháng nay anh mới xuất hiện, nhưng ai nấy đều
biết thỉnh thoảng anh mới đến – nếu không, thế nào cũng có kẻ phao tin anh
đã chết hoặc mất năng lực và sung công những tài sản giá trị của anh cho
ngân khố.

[1] Tên gọi của Thượng nghị viện Anh. Trong một thoáng anh định ngồi

vào chỗ quen thuộc cạnh Dare và Wycliffe, những người ít chướng tai gai
mắt nhất đối với anh. Tuy nhiên cả hai đều biết Evelyn. Và Dare xem ra đã
được mài giũa thành một hình mẫu tuyệt hảo của sự đúng đắn. Anh dừng
lại. Cả hai đều biết Evelyn.

“Tôi đã bỏ lỡ gì rồi?” anh thấp giọng hỏi, ngồi xuống cạnh Dare. “Hôm

nay, hay trong tháng trước?”

“Im lặng, lũ thanh niên vô tích sự này,” ngài Bá tước già Haskell rít lên,

quay lại trừng mắt với họ. “Nước dãi ngài chảy xuống cằm rồi kìa,
Haskell,” Saint lè nhè đáp trả. “Ngài còn có cái răng nào không vậy?”

Mặt ngài bá tước thoắt đỏ sậm như củ cải đường. “Đồ khốn khiếp”, ông

gầm gừ, lảo đảo đứng lên. Những người bên cạnh vội túm lấy vai ông ấn
ông ngồi xuống trở lại. “Mọi người đang bàn thảo lại những món nợ của
Prinny.” Wycliffe rì rầm.

Mẹ kiếp. Vậy thì anh nên tránh xa mới phải. Nếu Prinny hay một trong

những cố vấn của ông ta ngồi lê đôi mách, thì mọi chuyện có cơ hỏng bét.
“Vẫn vô nghĩa như mọi khi, hả?” anh nói, mượn Dara một mảnh giấy và vẽ
nguệch ngoạc lên mặt sau. “Có vẻ thế. Nếu không có lão kia thỉnh thoảng
phun nước dãi, thì tôi đã ngủ ngật trong ghế rồi.” Tử tước nhếch miệng
cười uể oải, chồm người tới trước. “Tôi thật sự thấy mừng vì cậu ở đây. Đỡ
cho tôi nhọc công lùng sục cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.