KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 109

“Gibbons hay ai đó có thể giữ cửa.” “Ngài không thuê gia nhân nào tên

Gibbons cả, thưa ngài.”

Saint dừng lại ở lưng chừng cầu thang, giấu nụ cười dưới một cái cau

mày khác. “Lạ thật. Vậy thì hãy nhắc ta thuê một gã tên Gibbons.” “Vâng,
thưa ngài.”

“Và đừng nghĩ ông sẽ thoát khỏi bàn bida. Đi thôi.” Anh hành hạ ông

quản gia khoảng chừng một giờ đồng hồ, và nó không thú vị như lúc ban
đầu – anh thực sự bất đầu thấy tội nghiệp Jansen. Không nghi ngờ gì là do
ảnh hưởng của Evelyn. Hình như cô có khả năng làm một bức tượng cũng
trở nên đa cảm. Ồ, anh không phải tượng, và một hay hai nụ hôn chắc chắn
sẽ không biến anh thành một phiên bản của Dare hoặc Wycliffe. Vì Chúa,
giờ đã là bảy giờ tối, và anh đang ở nhà chơi bida với lão quản gia dở hơi
của mình.

“Bảo Wallace đóng yên ngựa cho ta,” anh nói, quăng cây cơ lên bàn.

Jansen gần như sụm xuống vì nhẹ nhõm. “Tôi làm ngay đây, thưa ngài.
Ngài sẽ về nhà ăn tối chứ ạ?”

“Không. Tối nay ta sẽ không về nhà, mong là được như thế.” Anh ăn tối

ở câu lạc bộ Society rồi ngồi chơi bài faro với Lord Westgrove cùng hai
quý ông anh chưa gặp bao giờ. Như thế lại tiện cho anh; hầu hết các quý
ông anh quen biết đều ngần ngại không dám cá cược với anh nữa.

“Này các ngài,” người trẻ hơn và đẫy đà hơn trong hai quý ông lên tiếng,

“ông bác Fenton của tôi bảo câu lạc bộ này nhan nhản những nhà quý tộc
và nhân vật xuất chúng. Nếu đúng thì xem ra tối nay… khá thưa thớt nhỉ.”
Westgrove làu bàu khi mất thêm mười bảng nữa cho nhà cái. “Ở hết
Almack tối nay rồi. Một đám gái trẻ lần đầu ra mắt sẽ trình diện. Các cậu
chàng nhà ta đã đi thám thính những đám khá khẩm nhất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.