KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 159

Thằng bé gật mái đầu vàng hoe dài thượt. “Vâng. Nhưng lúc em vắng

mặt thì cô đừng thả ông ta ra đấy.” “Đương nhiên là không rồi. Ba mươi
phút nữa em trở lại nhé?”

“Cô có chắc chắn muốn làm chuyện này không?” “Có. Điều đó là cần

thiết.”

“Cô nói sao cũng được, thưa chỉ huy. Nhưng tốt hơn, là ông ta nên bắt

đầu nghe lời đi.” “Ngài ấy sẽ như thế.”

Thằng bé ra khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng. “Hãy cẩn thận với nó,”

Saint thấp giọng nói, mặt hướng ra cửa như đang nghe ngóng.

“Randall ư?” Anh ta hướng sự chú ý trở lại cô. “Nếu cô không giúp cho

mục đích của nó như nó muốn, thì có khi nó nhốt luôn cô trong đây cùng
tôi không biết chừng.”

Cô ngẩng nhìn anh, một luồng rùng mình khe khẽ và phấp phỏng lướt

qua người. “Ngài lo cho tôi ư?” “Tôi nghĩ cô đang gặp rắc rối nhiều hơn cô
tưởng, và có lẽ bất cứ sai lầm nào về phía cô cũng có thể khiến tôi tiêu
đời.”

Vậy là anh ta vẫn chỉ nghĩ cho bản thân mình. “Ngài đe dọa cướp đi mái

nhà của thằng bé. Nó phải phản ứng lại thế nào? Tất cả lũ trẻ phải phản ứng
thế nào đây?” Saint quắc mắt. “Tôi vẫn không mềm lòng đâu. Và vào lúc
này, Evelyn, cô rất quý báu đối với tôi.” Anh ta lúc lắc xiềng xích ở hai cổ
tay. “Vậy nên cô hãy cẩn thận. Tôi không muốn chết rục xương trong hầm
ngục của một trại trẻ mồ côi đâu.”

“Sẽ không có chuyện đó.” Thật lố bịch. Mạch cô đập cuồng điên cuồng

khi ngay cả trong một lời khuyên đầy vụ lợi, anh ta vẫn nói là cô quý giá
đối với anh ta. Dù anh ta nhỏ ra chút xíu lo lắng thoáng qua, nó cũng
choáng ngợp như một tia chớp lóe. “Evelyn?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.