KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 217

không trách nó. “Hẳn ngài ấy đã vẽ chúng dựa vào trí nhớ. Và xem này,
ngài ấy cũng vẽ tất cả các em. Như thế nghĩa là ngài ấy có quan tâm, và
nghĩ đến các em.”

“Nên ngài ấy sẽ cho chúng em ở lại, cô có nghĩ thế không?” Penny hỏi,

ngồi xuống cạnh Evie ở phía bên kia. “Vì em không muốn phải sống ngoài
đường và ăn chuột cống đâu.” “Ôi, Penny!” Evelyn ôm lấy cô bé gầy gò.
“Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu, cô hứa.”

“Em hy vọng là cô đúng, cô Evie ạ,” Randall uể oải nói, “vì vẫn còn

nhiều cách để đảm bảo cho nó không xảy ra.” “Randall, hãy hứa với cô là
em sẽ không làm chuyện gì liều lĩnh,” Evie vội nói, một luồng ớn lạnh chạy
dọc sống lưng cô. “Và em sẽ bàn bạc với cô trước.”

“Cô đừng lo, cô Evie,” nó đáp. “Em khó mà quên được cô cũng có góp

phần trong chuyện này. Sẽ không ai trong chúng ta thoát cả.” Sau bầu
không khí căng thẳng ở trại trẻ, bữa tiệc trà của dì Houton có vẻ nhạt nhẽo
kinh khủng. Evie giúp mọi người tạo ra những câu khẩu hiệu chính trị cho
vần với tên của các ứng viên được ưu ái, nhưng mọi suy nghĩ của cô đặt cả
vào tập giấy cô đã cẩn thận cuộn lại và cài vào trong đai tất. Chúng cọ vào
chân cô rất khó chịu - giá như lúc nãy cô có vài phút được ở một mình để
ngồi xem lại chúng mà không vướng ánh nhìn chằm chặp của đám trẻ tò
mò.

“Anh trai cháu có nhắn đến,” dì Houton nói, ngồi xuống cạnh cô khi cô

liệt kê ra những từ vần với từ “Fox”. “Nó đang lâng lâng vui sướng vì
Wellington cuối cùng đã đồng ý dự bữa tối thân mật với chúng ta vào thứ
Sáu này.” Lại là Saint. “Trời đất,” Evie thốt lên cảm thán, dù cô chẳng mảy
may ngạc nhiên trước tin này. “Chỉ chúng ta và ngài Wellington thôi ạ?”

“Không hẳn thế. Gia đình Alvington và St. Aubyn cũng tham gia với

chúng ta.” “Hm. Hay thật. Cháu không nghĩ St. Aubyn cũng quan tâm đến
chính trị cơ đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.