KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 221

nhà hát Drury Lane từ nhiều năm nay, nhưng theo như cô được biết, anh
chưa bao giờ tham dự những sự kiện nhạt nhẽo như thế này. Nhưng anh
đang ở đây - và không chỉ có một mình. Ngồi cùng anh là một nhóm người
quen cũng đầy tai tiếng như anh, cả nam lẫn nữ, trong đó có một phụ nữ tóc
vàng trang điểm quá đà có bộ ngực hết sức phì nhiêu, dường như cứ cố tình
áp vào cánh tay Saint.

Một cơn đau buốt xộc thẳng vào ngực cô. Vậy là, bất chấp sự quan tâm

gần đây của anh với cô, Saint cũng xem cô không khác gì mọi cô ả anh
chinh phục được, một người đàn bàn để ân ái, để chế nhạo, rồi quên lãng.
Được. Vậy cũng tốt. Dù sao cô cũng chỉ tò mò muốn biết ở bên anh sẽ như
thế nào. “Vở kịch này tên gì nhỉ?” Một lát sau Clarence thì thầm hỏi,
nghiêng người sang và tặng cô một luồng nước hoa nồng nặc của mình.

“Vì bạn thích nó,” cô đáp, chanh chua hơn dự định. Tên vở kịch nằm thù

lù ngay tờ quảng cáo anh ta cầm trong tay kia mà, vì Chúa. “À, một tác
phẩm của Shakespeare.”

“Vâng, tôi nghĩ thế.” Ai đó thúc vào lưng ghế cô. Không nghi ngờ gì là

Victor, để cảnh báo cô hãy biết cách cư xử. Cô lại liếc qua chiếc nơ cổ
phùng xòe của Clarence tới chỗ Saint. Nếu anh vẫn… hài lòng với sự bầu
bạn của đám người kia, và nếu anh cố ý khoe khoang người phụ nữ với bộ
ngực ngoại cỡ đó trước mắt cô, thì anh đã chẳng học được điều gì hết. Evie
cau mày. Hoặc cô mới là người không học được bài học của chính mình,
bất chấp việc gần như tất cả mọi người, kể cả Saint, đều đã cảnh báo cô về
anh.

Má Victor chợt kề sát tai cô. “Bỏ cái vẻ cau có đi,” anh cô thì thầm gần

như không ra tiếng. Ôi, cô cần phải ra khỏi đây một lúc, tránh xa khỏi nơi
mà ai ai cũng có thể trông thấy từng sắc thái trên mặt cô, từng giọt nước
mắt của cô. “Bụng em cứ quặn lên ấy,” cô thì thầm đáp lại. “Em cần uống ít
nước.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.