KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 250

Evie đã thở được trở lại, nhưng giờ tim cô lại đập mạnh đến mức cô sợ

anh có thể nghe thấy: “Ngài làm chuyện này” - cô khoát tay chỉ xung quanh
tòa nhà - “là cho… tôi?” “Phải.”

Ôi lạy Chúa. “Tôi không biết phải nói gì, Saint. Điều này thật… khác

thường.” Anh nghiêng đầu. “Nhưng?” Anh gợi ý, nét giễu cợt ngày trước
ánh lên trong đôi mắt xanh. “Còn một cái gì đó. Tôi thấy nó trên vẻ mặt
em.”

Đến tận bây giờ cô mới xác định được sự khác lạ ở anh trong mấy ngày

qua - đó là vẻ giễu cợt sâu cay đã biến mất. Và nó làm cô rất đỗi bất an.
“Chỉ là tôi đã hy vọng ngài làm vậy là vì bọn trẻ, chứ không phải vì t…”
“Quỷ tha ma bắt, Evelyn!” Anh bùng nổ. “Chẳng lẽ mọi việc người ta làm
đều phải vì một lý do ‘chính đáng’? Hay nó chỉ là lý do chính đáng nếu như
tôi chẳng có lý do nào? Tôi mệt mỏi rồi, và tôi e rằng trong chuyện này tôi
hơi mù mờ, nên làm ơn, hãy giải thích vì sao tôi không nên làm thế vì em?”

“Tôi…” “Giải thích cho tôi xem vì sao em nghĩ mình không xứng đáng

với nó?” Anh cắt ngang, tiến tới một bước. “Chẳng phải đấy là câu em sắp
sửa nói sao?”

“Saint, đấy là…” “Giải thích tại sao tôi không nên làm vì em?” Hai tay

anh ôm lấy gương mặt cô. “Giải thích tại sao em không thấy biết ơn, và tại
sao tôi không nên hôn em ngay bây giờ?”

Miệng anh quét qua miệng cô, nhẹ như lông vũ. “Tôi biết ơn chứ,” cô cố

gắng nói, vận hết sự tự chủ yếu ớt trong mình để không choàng hai tay qua
vai anh. “Rất biết ơn. Nhưng…”

“Quỷ thần ơi, em hành hạ tôi quá đấy,” anh thì thầm trên miệng cô. Evie

không thể trả lời thêm câu hỏi nào của anh, bởi cô đang quá mải mê hôn lại
kẻ phóng đãng quyến rũ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.