KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 40

này, dù sàn nhà ngài ấy lát bằng gì đi nữa. Và cô cũng không muốn biết về
ngài ấy, cô muốn biết về tất cả những quý cô trẻ ở đây.” “Em không phải
một quý cô trẻ. Em chỉ là một đứa con gái thôi.” Rose bước tới, con búp bê
nhem nhuốc bị nó nắm một chân lủng lẳng. “Và bọn em đều là trẻ mồ côi.”

“Không phải tất cả chúng ta,” một trong hơn hai mươi đứa con gái – cô

nghĩ là Iris – xen vào. “Bố của William và Penny bị đi đày bảy năm mà.”
Alice Bradley toe toét. “Còn bố của Fanny thì bị giam trong nhà tù
Newgate vì đập một cái chai lên bầu đựng nước của lão chủ quán rượu.”

“Cái lão quái đản ấy đáng bị thế,” Fanny vặc lại, siết chặt hai bàn tay vào

vạt váy nâu cáu bẩn. “Ngưng kể lể đi, con ngốc Alice kia, không chúng tao
sẽ mách với cô ấy là mẹ mày làm sao mà phải vào nhà tù Newgate đấy,”

“Mày không được nói!” Ôi trời. “Nào nào. Để cho cô đặt câu hỏi nhé, và

trong các em ai muốn trả lời nào?” Cô lại ngồi xuống vuốt phẳng nếp váy.

Rose dựa vào đầu gối cô. “Em thích cách nói của cô,” nó nói, gãi gãi

mông bằng bàn tay không cầm con búp bê. “Cảm ơn Rose.”

“Câu hỏi đầu tiên là gì ạ?” Evie hít sâu một hơi. Chắc chắn cô không

muốn làm hoặc nói điều gì khiến lũ con gái phật ý nhau hoặc phật ý với cô,
cũng như không để miệng lưỡi St. Aubyn có thời cơ châm chọc.

“Câu hỏi đầu tiên là, có bao nhiêu em biết đọc?” “Đọc?” Penny bật ra.

“Em tưởng cô sẽ hỏi bọn em thích những loại kẹo nào chứ?”

“Đúng rồi, kẹo. Cô là người mang kẹo đến đây hôm trước phải không?”

Evelyn cố làm ngơ ánh mắt tự mãn và giễu cợt đang chiếu vào cô ngoài
khung cửa. Cô ước gì anh ta đi chỗ khác để cô có thể tập trung, nhưng rõ
ràng anh ta không có ý định làm thế.

“Nhưng còn câu hỏi của cô? Có em nào…” “Kẹo cơ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.