KẺ PHÓNG ĐÃNG THẦN THÁNH - Trang 49

vẫn còn nguyên, “là những đứa trẻ này cần một tấm gương tiêu cực đặt
trước mặt mình. Ngài chưa làm được điều gì tốt đẹp cho chúng hết.”

Anh cúi xuống, nhìn vào mắt cô. “Cô cũng vậy. Những bài học cúi chào

dành cho những tên móc túi mười bảy tuổi, nói đơn giản, là vô dụng, thưa
cô Evelyn.” Sắc mặt cô tái đi, và trong một khoảnh khắc anh nghĩ có thể cô
sẽ tát anh. Nhưng rốt cuộc, cô gật đầu. “Chí ít tôi cũng đang nỗ lực làm đều
gì đó cho chúng. Tôi rất nghi ngờ ngài tuyên bố được điều tương tự.”

Chà chà, cô đang nhử anh đây. Phụ nữ không làm thế trừ phi họ muốn

công khai làm anh bẽ mặt, hoặc hay ho hơn, muốn trần truồng bên dưới
anh. “Evelyn Marie,” anh thì thầm, không kìm được nụ cười trên môi.
“Hôm nay tôi mới chỉ sở hữu được một thứ, đó là đôi môi cô. Và tôi sẽ sưu
tập nốt những phần còn lại.” Cô chớp chớp mắt, lắp bắp câu gì đó với chính
mình rồi lùi ra.

“Đồ vô lại,” cô lẩm bẩm. Saint nghiêng mình thi lễ. “Sẵn sàng phục vụ

cô.”

Cô ném vào anh một ánh nhìn sửng sốt và giận dữ rồi xoay người bỏ đi.

Saint đứng giữa đám trẻ đang cười lăn cười bò nhìn theo cô. Việc đó chắc
sẽ giải quyết được mọi chuyện. Cô có là đồ ngốc mới đến gần anh hay trại
trẻ lần nữa. Tuy nhiên, ý nghĩ ấy cũng chẳng khiến tâm trạng anh phấn khởi
thêm. “Mấy người là đồ ngốc,” thằng bé nhỏ nhất oán trách. “Tui đang
muốn biết về người da đỏ mà.”

Saint nén không quắc mắt khi rời khỏi phòng tập thể nam. Tất nhiên câu

trách móc không nhằm vào anh, vì không một ai – kể cả lũ trẻ mồ côi –
được nói năng kiểu đó với anh. Dù sao chuyện này cũng không phải về
những thứ lũ trẻ muốn. Mà là về những gì tốt nhất cho anh – và cho Evelyn
Ruddick.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.