KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 175

“Ông có nghĩ là, vì con trai ông mà chúng ta ở đây tối nay?”
Ibrahim gật đầu.
“Thằng con, một nửa là Ai Cập và một nửa là Palestine – một sự pha trộn
dở hơi”.
“Rất dở hơi”.
“Tên nó là gì?”
“Ishaq”, gã đàn ông Ai Cập nói. “Tên nó là Ishaq”.
“Sự việc bắt đầu bằng những câu hỏi vô hại, loại câu hỏi bất kỳ thanh nhiên
nào nghi ngờ cũng có thể hỏi cha mình. Tại sao chúng ta bỏ quê hương ở Ai
Cập sang châu Âu? Tại sao cha đang là Giáo sư trường đại học lại đi quét
đường? Tại sao chúng ta sống trên một vùng đất xa lạ mà không sống ở quê
hương Hồi giáo? Đã nhiều năm, tôi chỉ kể cho qua chuyện với nó, nhưng
khi nó lên mười lăm tuổi, tôi mới nói sự thật”.
“Ông có kể với nó rằng ông là một thành viên của Thanh kiếm Allah
không?”.
“Có”.
“Ông kể với nó về việc ông bị bắt, bị tra tấn và cái chết của Jihan?”.
Ibrahim gật đầu. “Tôi hy vọng rằng qua việc kể cho Ishaq sự thât, tôi sẽ dập
tắt những cục than hồng thánh chiến đang cháy âm ỉ trong lòng nó. Nhưng
câu chuyên của tôi lại có tác dụng ngược. Ishad lại càng bị lôi cuốn vào
chính trị Hồi giáo nhiều hơn; nó càng trở thành thằng bé hung dữ; nó bắt
đầu căm ghét chế độ Ai Cập và người Mỹ, những người đã trợ giúp chế độ
đó”.
“Và nó muốn trả thù”.
“Có một điều mà anh và những người Mỹ dường như không bao giờ hiểu
hết”, Ibrahim nói. “Khi chúng tôi bị đối xử không đúng, chúng tôi phải tìm
cách trả thù. Điều đó nằm trong văn hoá, trong dòng máu của chúng tôi.
Mỗi khi các anh giết hay tra tấn ai đó trong chúng tôi nghĩa là các anh đã
tạo ra một dòng họ thù hằn, buộc phải trả thù”.
Hơn ai hết, Gabriel biết Ibrahim nói đúng. Anh xúc một ít cơm, đậu và bánh
mì rồi ra hiệu cho Ibrahim kể tiếp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.