KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 235

“Anh có khả năng phục chế những bức tranh tuyệt đẹp, thế mà tại sao anh
lại tham gia vào việc này?”.
“Trách nhiệm”, Gabriel nói. “Tôi thấy bản thân phải có nghĩa vụ bảo vệ dân
tộc mình”.
“Những kẻ khủng bố cũng sẽ nói như thế”
“Có lẽ vậy, nhưng tôi không sát hại những người vô tội”.
“Anh chỉ đe doạ đưa họ đến Ai Cập để tra tấn”, Ibrahim nhìn Gabriel. “Anh
đã làm vậy đúng không?”.
Gabriel lắc đầu. “Không đâu, Ibrahim à, tôi sẽ không làm như thế với ông”.
Ibrahim nhìn ra ngoài cửa sổ. “Tuyết rơi đẹp quá”, hắn nói. “Không biết
đây là điềm lành hay dữ”.
“Một người bạn của tôi luôn cho rằng thời tiết như thế này rất thích hợp để
vận động”.
“Vậy đó là điềm lành”.
Gabriel gật đầu. “Đúng vậy”.
“Trước kia anh đã từng làm việc này rồi phải không?”.
“Chỉ một lần duy nhất”.
“Kết quả?”.
Gabriel nhớ lại nhà ga Lyon đã tan nát như thế nào. “Tôi đã giải thoát được
con tin”. Ông có biết con trai của ông muốn tôi và ông phải đi xuống con
đường này không?”.
Gabriel rời tay khỏi vô lăng và chỉ qua bên kia quãng trường. Đó là Stroget,
khu buôn bán với những cửa hiệu và nhà hàng dài 2 dặm. Đó là khu thị tứ
dài nhất châu Âu. Nó có tên gọi là Radhuspladsen.
“Vụ việc diễn ra theo hướng họ sẽ theo dõi từng bước chúng ta đi”.
“Chính xác. Nếu họ hài lòng với những gì chúng ta đã làm thì sẽ có một
người gọi điện cho tôi bảo khi nào thì tôi và ông đến Rudhuspladsen và địa
điểm tiếp theo là ở đâu”.
“Khi nào thì bắt đầu?”.
“3 giờ”.
Ibrahim lặp lại. “3 giờ. Người Cơ đốc tin rằng đó là khoảnh khắc của cái
chết. Theo anh, tại sao họ lại chọn 3 giờ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.