KẺ PHỤNG SỰ THẦM LẶNG - Trang 265

“Vậy tao cần thêm thời gian. Mày chỉ cần trả lời tao một câu hỏi. Chỉ tốn
một phút”.
“Một thoáng im lặng. “Hỏi đi”.
“Khi Elizabeth còn nhỏ, con bé có cưng một con thú bông. Tao muốn mày
cho tao biết đó là con gì và tên gọi của nó. Tao sẽ cho mày một số điện
thoại khác. Gọi lại cho tao khi mày có câu trả lời. Lúc đó ta sẽ bàn cách
giao tiền”.
“Phải chắc chắn là mày nhấc máy đấy. Bằng không thì con nhỏ tiêu đời”.
Đầu dây bên kia bất ngời cúp. O’Donnel gác ống nghe và nhìn Barnett.
“Tôi gần như chắc rằng đó chính là hắn”.
“Tạ ơn Chúa”, Barnett nói. “Mong là hắn ta đang giữ con bé”.
o O o
Elizabeth thức dậy bởi một tiếng động. Cô giật nảy mình, người ướt đẫm
mồ hôi. Cô ngước nhìn bóng đèn trắng nhờ nhờ bên trên chiếc giường. Lại
nằm mơ. Giấc mơ hệt như mấy lần cô vừa lơ mơ chìm vào giấc ngủ trước
đó. Mấy tên trùm đầu. Một cái máy quay phim. Một con dao. Cô giở tay áo
lên để sờ vào cổ và nhận thấy cổ mình vẫn không sao. Một hồi sau, cô nhìn
xuống sàn xi-măng và thấy dòng chữ. Một con mắt đang dò theo cô qua
một cái lỗ như để đề phòng cô có thể tìm cách trốn thoát. Con mắt tối tăm
và tàn bạo. Con mắt của Cain.
Cô ngồi dậy và duỗi đôi chân đang bị cùm của mình ra sàn rồi đứng dậy lê
người về phía cửa. Dòng chữ nằm thẳng đứng, phông chữ đủ to để cô có thể
đọc mà không cần cúi xuống để nhặt lên. Là một câu hỏi được viết ra trên
giấy như bao lần trước. Nhưng câu hỏi này lại khác hẳn. Cô khẽ trả lời
chậm rãi rồi quay lại giường và khóc mãi không thôi. Hy vọng gì nữa, cô tự
nhủ. Mày còn dám hy vọng gì nữa.
Chuông điện thoại trên đường dây riêng của John O’Donnel ở Trung tâm
OPS vang lên lúc 3 giờ 9 phút. Lúc này, anh chẳng buồn giới thiệu mình là
ai.
“Có thông tin tao cần chưa?”
“Cô gái gọi tên nó là gì?
“Đó là con cá voi nhồi bông”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.