KẺ SĂN NGƯỜI - Trang 105

— Đồ sát nhân! Đồ sát nhân! Ngươi phải trả giá!
Người đàn bà co rúm lại trên ghế, hãi hùng.

— Hãy xá tội cho tôi! – Bà ta cầu khẩn.
Bà ta hình như đã bị mất trí. Cặp mắt của vị thánh sống lấy lại được sự

bình tĩnh, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

— Họ muốn tôi phải trả giá ư! Nhưng làm thế nào để trả nợ những người

chết đây? – Người đàn bà điên hỏi – Tôi chẳng thể làm được gì nếu như tất
cả bọn họ đã bị thiêu cháy trong khách sạn của tôi!

— Không có đồ chữa cháy – thầy pháp nhận xét – và những người chết

này biết hết cả đấy!

Bà ta nhay móng tay. Bà không tìm ra bất kỳ giải pháp nào để thanh toán

món nợ của mình.

— Chờ xem đã! – Người đàn ông lên tiếng trong một tia sáng ranh

mãnh. – Tôi điều hành một Tổ chức gìn giữ và bảo tồn khu phố Saint–
Georges. Một sự đóng góp vô đó có thể sẽ làm những linh hồn kia bình tâm
lại.

Người đàn bà khốn khổ kia suy ngẫm giây lát. Rồi bằng một hành động

bất ngờ, bà ta rút cuốn séc từ trong túi, và viết một con số có thể làm hài
lòng những người đã khuất. Bà cẩn thận gỡ tấm séc rồi chìa nó cho thầy
pháp, ông ta biểu thị sự hàm ơn và không che giấu một nỗi thất vọng nào
đó:

— Năm mươi euros cho sáu cái chết ư! Vậy là chỉ có chưa đầy mười

euros cho một cuộc đời đã mãi mãi mất đi ư!

Bà già áo đen hiểu ngay rằng sự tính toán này là không ổn. Bà giật lại

tấm séc, muốn quên đi thói keo kiệt hơn là phải đối đầu với đám ma hiện
hình. Bà có vẻ đắn đo trước con số có lẽ sẽ phù hợp để làm tĩnh trí sáu vị
khách hàng cuối cùng trú ngụ trong khách sạn của mình. Thầy pháp cảm
thấy nên thúc thêm với danh nghĩa của một cố vấn.

— Thêm hai mươi euro nữa đi, tôi nghĩ có thể sẽ thỏa mãn họ đấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.