KẺ SĂN NGƯỜI - Trang 146

không biết nói dối của mình vào vầng ngực rộng của anh. Nhưng cô nhất
định không để cuộc điều tra của cha mình bị đổ bể. Cô phải chịu ơn ông về
điều đó.

— Anh đã cố gắng gọi điện cho em nhưng em không trả lời, sao vậy?

— Vâng, điện thoại di động của em bị hết pin – Cô vừa nói vừa đi tới

cắm xạc vào một ổ điện.

Tình tiết này khiến cô không thể liên lạc được với Saint Hilaire. Lúc này

cô phải tìm cho ra được khoảng thời gian thích hợp để gọi cho ông và để
thông báo cho ông những tin tức vừa nhận được trong suốt buổi tối nay.

— Anh chắc phải đi tắm đi trong khi em sắp xếp đồ – Cô nói – Em mệt

lắm và muốn được đi nằm càng sớm càng tốt dưới lớp chăn ấm kia – Cô
nói thêm và hôn lên má anh.

Wuenheim chấp nhận lời yêu cầu của cô và biến mất vào trong phòng

tắm.

* * *

Ông vẫn ngồi đó, thưởng thức món mì ống sốt thịt. Nếu như Léognan

không muốn đến Viện pháp y để không nhỡ bữa khai vị, thì ông cũng chẳng
kém phần tò mò theo dõi những phần tiếp theo của vụ án tẹo nào. Yvan
Sarras biết rõ cấp trên trực tiếp của mình và biết tìm thấy ông ở đâu mà
chẳng khó khăn gì. Ông già Berbère đứng sau quầy và quán hàng có cửa
kính màu hình như vẫn luôn luôn vắng vẻ thế.

Chiếc khăn giấy được lồng gọn trong cổ áo phía trước của sĩ quan hành

chính Léognan vẫn không ngăn được ông làm lấm áo sơ mi của mình. Hệt
như thói quen, bộ ria của ông đỏ lên do nước sốt Italia và vẫn vương thêm
vài mẩu thức ăn. Người quân cảnh trẻ nhăn mặt trước cảnh tượng như vậy.

— Anh đúng là ghê thật đấy! – Anh ta thốt lên với cấp trên của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.