KẺ SĂN NGƯỜI - Trang 147

Viên cảnh sát có vẻ như chẳng lấy đó làm phiền, ông có một cách sống

của riêng ông, với những niềm hạnh phúc nho nhỏ hàng ngày, vẻ bề ngoài
của ông đối với ông chẳng quan trọng cho lắm. Từ lâu rồi, ông đã không
còn cố gắng để làm hài lòng một người đàn bà nào và thức ăn hiện giờ cũng
đủ đem đến cho ông niềm vui thú. Ông chủ quán đi tới nghe Sarras gọi
món.

— Điều hay ho với anh – viên cảnh sát nói thêm – đó là anh có thể khiến

cho bất kỳ kẻ khốn cùng nào chán ngấy khi phải ăn những gì anh đang
ngốn kia!

Ông chủ nhà hàng hiểu ngay lời bóng gió và rút lui một cách mau chóng.
— Tôi hả, chẳng ai ngăn được tôi ăn cả! – Ông ta đáp trong lúc nuốt nốt

miếng mì ống.

Victor Léognan vớ luôn lấy hộp đựng pho mát nghiền parmesan và lắc

thêm lần nữa trên đĩa thức ăn của ông.

— Thế là cậu đã nói lời chia buồn tới Trung úy Caramany rồi chứ? –

Ông hỏi.

— Anh ấy đúng là chết thật rồi! – Sarras đáp trong lúc thò cả hai tay vào

trong hai túi áo blouson của mình – Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến một
đồng nghiệp nằm trên bàn của bác sĩ pháp y. Tôi vẫn không sao hết ngỡ
ngàng!

— Ai mà có thể dự báo trước được điều ấy chứ? – Léognan tiếp tục –

Caramany hình như rất nghiêm túc, rất tự hào được làm nghề cảnh sát.

— Dẫu sao thì Chánh thanh tra chẳng bỏ qua anh ta. Tôi đã đếm được

năm, sáu nhát dao đâm, ông ấy đã chẳng nương tay tí nào cả!

Sarras hình như rất sốc bởi những gì anh đã chứng kiến.
— Những điều bất ngờ của cuộc đời có khả năng biến bất kỳ một con

cừu non nào thành một con vật hoang dại khát máu. Hơn nữa, các bác sĩ đã
quên khâu lại phần cổ anh ta. Trung úy thật đúng là chẳng đậu phải ngày
may mắn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.