KẺ SĂN NGƯỜI - Trang 32

— Tôi nhìn thấy những bóng ma cô ạ. Cô có thấu được lòng tôi không?

– Anh hỏi cô trong lúc đang rất bấn loạn.

Monica Scalzo biểu thị bằng một cái gật đầu đồng tình. Tuy nhiên, cô hất

nhanh mảnh chăn đắp và nhổm dậy, mắt vẫn không rời khỏi anh chàng
Saint Hilaire bất hạnh lấy một khắc. Bộ quần áo ngủ bằng lụa mỏng manh
in rõ những hình khối hài hòa. Không cần hỏi ý kiến anh, cô áp sát ngực
vào gần nửa người trên của anh. Vòng tay cô ôm ghì anh. Trước sự đụng
chạm của hơi ấm nồng nàn, êm dịu đầy nữ tính ấy, anh để mặc cô dìu đến
tận bên giường ngủ. Lần đầu tiên kể từ khi sống độc thân, người cảnh sát để
cho một người phụ nữ tiến lại gần mình. Mùi nước hoa của cô ngọt ngào và
mạch máu anh rần rật. Một vũ điệu Xaraban của các hình ảnh nhảy rộn
ràng trong đầu anh. Trong những hình ảnh rối bời ấy, khuôn mặt vợ và con
gái anh pha trộn xen lẫn với những khuôn mặt trong các bức tranh của các
bậc thầy lỗi lạc cao siêu. Từ cơn rùng mình đến những cơn chóng mặt, cô
đằng sau anh, vuốt tóc anh. Anh để mình được ôm ghì. Một trận mưa đá
đập vào cửa sổ khoang tàu, ru Saint Hilaire vào những giấc mơ bất ngờ
không định trước…

— Hãy ngủ đi, Chánh thanh tra đẹp trai của tôi ạ, hãy ngủ bình yên đi

nhé! – Monica thì thầm trong lúc nghe thấy nhịp thở nặng nề của anh – Cô
ấy chẳng xứng đáng với ông đâu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.