Bốn
Caramany không hề bộc lộ vẻ lo lắng mà chính nó đang gặm nhấm anh.
Dưới những đường nét bất động trên mặt, chỉ có cặp đồng tử cử động từng
hồi trúc trắc là biểu thị một sự náo động trong tầm hồn anh. Ngồi gí trên
chiếc ghế bọc da nâu, anh là nhân chứng bị cưỡng ép và bất lực trước việc
đội Ủy ban Thanh tra tổng hợp các sở đang lục soát trong nhà anh một cách
trắng trợn. Liệu anh còn có thể làm được gì hơn nữa để tự bảo vệ mình
đây? Anh không nhớ đã từng nghe một ả điếm nào mang tên Mélanie
Bouzy giải trình cả. Khi Chánh thanh tra tập sự Le Taillan bước vào phòng,
đặt trước mắt anh một bản tiến trình tố tụng luật pháp có chữ ký của anh và
là vật chứng anh đã từng thẩm vấn người đàn bà xa lạ này, thì anh đúng
như trên trời rơi xuống. Viên Trung úy cảnh sát cùng lúc đã xử lý biết bao
hồ sơ tố tụng. Anh không sao nhớ hết tất cả những người bị cáo giác đã
từng đến ngồi trước ghế thẩm vấn của anh. Điều gây ấn tượng mạnh nhất
nơi anh, đó là anh không thể hình dung nổi khuôn mặt của người đàn bà
này, mặc dù anh có trí nhớ cực tốt, mà thường thường, anh chưa bao giờ
nhầm lẫn cả. Khi Chánh thanh tra Wuenheim đưa cho anh xem bức ảnh của
người khởi tố anh, thì những đường nét của khuôn mặt ấy lẽ ra phải gợi lại
trong anh một vài ấn tượng nào đó, bởi anh là một người giỏi nhớ mặt và
không tưởng tượng nổi lại có thể quên người nào đó đã từng gặp trong
khuôn khổ công việc của anh. Tuy nhiên, bằng chứng nằm sờ sờ đây, đè
nặng lên anh và không thể chối cãi được. Phủ nhận điều hiển nhiên ấy thì
chỉ gây thêm bất lợi cho anh mà thôi.
Vậy là anh ngồi đó chứng kiến những viên chức của I.G.S., được các
cảnh sát đội Hình sự trợ giúp, họ tỉ mỉ lục tung căn hộ của anh lên. Những