KẺ SĂN NGƯỜI - Trang 44

quân hàm sĩ quan văn phòng nếu ai đó phát hiện ra điều mà chúng ta vừa
làm đây!

— Tôi không sao tin nổi là có chuyện đó đấy… Caramany, một tội phạm

ư!

Viên sĩ quan nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly của mình đầy vẻ

nghĩ ngợi đăm chiêu. Quán bar vắng ngắt, chỉ còn mỗi vị chủ quán, đứng
sau quầy đang lau vài chiếc ly. Từ bốn chiếc loa bọc gỗ gắn trên các kèo
nhà, một âm điệu nhẹ nhàng lan tỏa khắp quán.

— Trong sự nghiệp của mình, những kẻ gàn gàn lập dị, tôi đã gặp cả

đống! – Con người gần về hưu kia lên tiếng – Nhưng tên này lao nhanh lên
vị trí số một trong bảng xếp hạng đấy.

— Tôi nhắc cho anh nhớ là mới cách đây chưa đầy một giờ, chính anh đã

khăng khăng bảo vệ anh ta đấy nhé – Người quân cảnh bẻ lại.

Đồng nghiệp của anh nốc một hơi cạn ly rượu mà thậm chí chẳng thèm

thưởng thức thứ chất lỏng chứa trong đó. Ông đưa tay ra dấu cho chủ quán
cà phê.

— Sai rồi! Tôi chỉ tính đến tất cả các khả năng thôi. Dẫu sao thì cũng là

hợp pháp khi bắt đầu bằng niềm tin rằng anh ta vô tội chứ.

Léognan bất ngờ dừng phắt câu chuyện lại. Ông già Berbère sở hữu quán

này từ hai mươi sáu năm nay, ông hiểu và phục vụ khách theo dấu tay và
ánh mắt. Ông tiến lại rót tiếp cho hai vị khách và rút lui ngay, ông luôn tôn
trọng những thói quen của khách: đến đứng bên quầy, tức là viên cảnh sát
này muốn nói chuyện, thậm chí muốn có được những thông tin; ngồi sâu
trong quán rượu, tức là vị cảnh sát kia muốn được kín đáo và yên tĩnh.
Sarras nhổm sát lại gần người đang nói chuyện với mình và cúi gập người
lên mặt bàn thì thầm:

— Dẫu sao, lúc này chúng ta đã biết được rằng ả điếm kia không thể còn

hiện hữu trên đời này nữa rồi.

Sĩ quan hành chính tán thành, và nuốt tiếp một miếng bánh phết rillette

nữa. Sarras tiếp tục:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.