KẺ SĂN NGƯỜI - Trang 81

biên bản mà ông vẫn viết hàng ngày, ông tránh bình luận tính cách hách
dịch và không năng động của Chánh cảnh sát Wuenheim, Claire đã kịp
thông tin cho ông về mối quan hệ tình cảm của người này với con gái của
sếp. Saint Hilaire nhanh chóng ngạc nhiên bởi sự nhiệt tâm ít ỏi mà vị sĩ
quan văn phòng bộc lộ để bảo vệ Caramany.

— Chớ có nói với tôi rằng anh tin cậu ấy là thủ phạm chứ?

Viên sĩ quan văn phòng không biết nói dối. Ông đã cùng với Sarras vạch

ra cả một chiến lược để dẫn họ đến chỗ phát hiện ra con dao được treo bên
cánh cửa bao ngoài, trước sự chứng kiến của Saint Hilaire. Nhưng kế hoạch
mà ông coi như là “nhát gan” ấy sau một đêm mưa với giấc ngủ ngắn ngủi,
đã ngay lập tức sụp đổ khi ông đứng trước mặt vị thủ trưởng của mình.

— Sếp ơi, nghe này…
Léognan tìm từ để diễn đạt.

— Chuyện là thế này, hôm qua, chúng tôi đã làm một việc vô cùng bậy

bạ – Cuối cùng ông cũng thốt ra được.

Chánh thanh tra nghĩ rằng mình vẫn chưa ở đoạn cuối của mọi điều ngạc

nhiên.

— “Chúng tôi” là những ai? – Anh hỏi.

— Tôi và Sarras. Tối qua, cả hai chúng tôi đã ở lại sau khi sở đã đóng

cửa. Khi ấy, bão còn mạnh hơn cả bây giờ kia. Trong lúc cả hai chúng tôi
đang bàn tính về vụ việc này, một cánh cửa sổ trong phòng làm việc của
Trung úy bắt đầu đập mạnh. Thế là chúng tôi đã đi đến để đóng nó lại.

— Thế thì sao hả? – Chánh thanh tra hỏi, vẻ hồi hộp.
— Thế là lúc đó, chúng tôi đã phát hiện ra một con dao!

Chánh thanh tra ngồi im nghĩ ngợi trong lúc chờ kể phần tiếp theo.
—… Con dao ấy được buộc, treo lủng lẳng ở cửa phía ngoài cửa sổ.
— Các anh đã thông báo cho Chánh thanh tra Wuenheim chưa?

Léognan vung tay lên gãi đỉnh đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.