KẺ SỐNG SÓT - Trang 163

43

C

ô tỉnh dậy sau một cái giật mình. Cô vừa mơ thấy một đôi mắt nhìn

chằm chằm xuống cô, rồi cả hơi thở nóng hổi vương trên mặt cô nữa. Đám
mây che phủ bên trên dường như đã tan, giải phóng cho mặt trăng vốn dĩ
đang bị kìm kẹp, bởi vì cô đã có thể nhìn thấy cái bóng đen của mái nhà
kho bên trên, những vệt nhăn nhúm trên bó cỏ khô, những chấm sao nhỏ
đang ở quá xa để có thể mang đến cho cô chút ánh sáng le lói. Và một con
chó chăn cừu Đức khổng lồ đang đứng cách mặt cô chưa đầy một bước
chân. Cô biết con chó này. Con chó của gã đã tìm thấy cô. Gã chỉ đến chậm
vài giây so với nó mà thôi.

“Shinto!”
Là giọng của gã đàn ông kia. Chất giọng trầm mà sắc, là một sự pha

trộn đặc biệt của vùng biên giới xứ Scotland và một nơi ngoại lai nào đó.
Gã đang ở trong kho chứa cỏ này, tìm con chó của gã.

Con chó thả cả hai chân trước của nó vào cái hốc là nơi trú ẩn của cô.

Dường như nó đã bị phân tâm trong chốc lát bởi một mùi vị nào đó không
phải của cô, nó chúi mũi vào một góc, khụt khịt đánh hơi.

“Shinto! Quay lại đây!” Tiếng bước chân và tiếng thì thầm trò chuyện

trầm thấp vang lên từ bên dưới. Gã không đi một mình.

Con chó ngẩng đầu lên và cô đã thoáng nhìn thấy được những chiếc

răng nanh vô cùng sắc nhọn trong cái miệng đang mở của nó. Bọn họ chắc
chắn sẽ không ra lệnh cho con chó tấn công cô chứ? Những người sống sót
trong vụ tai nạn đó đã nhanh chóng bị giết chết, bằng những cú đập mạnh
vào đầu, với một cái vặn cổ thật mạnh. Bọn họ sẽ không tàn nhẫn đến mức
để mặc cô làm mồi cho một con chó hung tợn chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.