KẺ TẦM DA - Trang 23

Người còn lại là người chăm sóc Rhyme, Thom Reston. Anh ta đẹp trai,
mảnh khảnh và ăn mặc không chê vào đâu được như mọi khi. Hôm nay:
quần nâu sậm với nếp li phẳng như lưỡi dao, một chiếc áo sơ mi màu vàng
nhạt và chiếc cà vạt in hình động vật màu xanh và nâu; có vẻ như trên chiếc
cà vạt ấy có hình một hoặc hai khuôn mặt khỉ. Rất khó nói. Bản thân Rhyme
rất ít chú ý tới quần áo. Chiếc quần nỉ màu đen và áo len dài tay vừa tiện
dụng lại giữ ấm tốt. Đó là tất cả những gì anh quan tâm.

“Tôi muốn gửi hoa,” Rhyme thông báo.

“Hoa ư?” Thom hỏi.

“Ừ. Hoa. Gửi đi. Tôi đoán mọi người vẫn làm vậy. Những vòng hoa tang ghi
Thành kính phân ưu, An giấc nghìn thu ấy, mặc dù việc ấy thì có ích lợi gì?
Người chết thì còn làm gì khác được nữa chứ? Lời nhắn ấy thích hợp hơn là
Chúc may mắn nhỉ, cậu có nghĩ vậy không?”

“Gửi hoa cho… Chờ đã. Anh đang nói về Richard Logan đấy à?”

“Tất nhiên rồi. Gần đây còn có ai chết mà đáng để gửi vòng hoa nữa à?”

Pulaski nói, “Ừm, Lincoln. “Đáng gửi hoa.” Tôi chưa từng tưởng tượng có
ngày anh lại dùng cụm từ ấy.”

“Hoa,” Rhyme sốt ruột nhắc lại. “Sao còn chưa ghi lại nhỉ?”

“Thế sao anh lại có tâm trạng tồi tệ như vậy?” Thom hỏi.

“Cặp vợ chồng già” là cụm từ có thể dùng để mô tả mối quan hệ của người
chăm sóc chuyên nghiệp và bệnh nhân.

“Tôi có tâm trạng gì đâu. Tôi chỉ đơn giản là muốn gửi hoa cho một nhà
tang lễ mà không ai chịu làm cả. Chúng ta có thể lấy tên nhà tang lễ từ chỗ
bệnh viện đã tiến hành khám nghiệm tử thi. Họ sẽ phải chuyển cái xác tới
một nhà tang lễ. Bệnh viện đâu có ướp xác hay hỏa táng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.