KẺ TẦM DA - Trang 280

tiên của anh rồi. Nhưng một chỗ đỗ xe riêng trong một thành phố đã mang
đến cho thế giới khái niệm đỗ xe bên đường ư? Không thể tìm được chỗ nào
tốt hơn - dù thực ra là có: Khoang đỗ xe của anh rất kín, nên anh không bao
giờ phải dọn tuyết hay cào băng. Nó kín như bưng vậy. Chỗ đỗ xe nằm ở
tầng hầm thứ ba.

Lúc này anh vẫy tay với người thu ngân, người vừa cất tiếng chào “Chào
ông Alexander. Khi nào nó mới sáng lên nhỉ? Ông hiểu ý tôi không?” Người
đàn ông gầy gò có nước da xám xịt nhìn lên trời.

Trong suốt tuần vừa rồi gần như ngày nào ông ta cũng nói cùng một câu đó.

Alexander cười và nhún vai. Anh đi tiếp xuống con dốc xoáy trôn ốc của
tầng hầm mờ tối.

Ở tầng cuối cùng, tầng của Subie, như cách vợ anh vẫn gọi chiếc xe,
Alexander đi dưới trần nhà thấp tới nơi mũi chiếc xe màu xanh lá cây ló ra.

Ga ra này - hay ít nhất là tầng này - dường như hoàn toàn trống vắng.

Nhưng anh không còn thấy bất an nữa, khi mà kẻ giết người tưởng tượng
đang bám theo anh đã biến mất ở tòa nhà bên kia phố. Hơn nữa, sẽ không có
kẻ cắp nào - hay bất kì hacker nào có ý định bẻ gãy mấy ngón tay gõ phím
của Alexander - dám mạo hiểm tấn công ở đây cả. Cách duy nhất đi vào là
vượt qua bảo vệ canh hầm.

Ông biết ý tôi là gì không? …

Trong lúc tiến lại gần chiếc Subaru, anh lôi chìa khóa ra và bấm nút mở
khóa xe trên chiếc điều khiển. Đèn nhá lên. Anh tiếp tục đi về phía ô tô, vừa
đi vừa nghĩ đến chiếc xe đạp cho con trai. Nó đang mong ngóng được cưỡi
chiếc Emery mười tốc độ của mình qua Công viên Trung tâm cuối tuần này.

Khi anh đang mỉm cười với niềm vui sắp tới ấy thì một người đàn ông thản
nhiên bước ra từ đằng sau một bức tường bên tay phải Alexander và đấm
vào cổ anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.