KẺ TẦM DA - Trang 345

“Vâng.” Pam nhìn lướt thực đơn. Sachs biết con bé sẽ không gọi món gì.
“Lon có ổn không?”

“Vẫn đang nguy kịch. Bất tỉnh.”

“Trời ạ, tệ quá,” Pam nói. “Em sẽ gọi cho cô Rachel.”

“Chị ấy sẽ thích thế.”

Cô gái hé nhìn lên. “Nghe này, Amelia. Có điều này em muốn nói.”

Chuyện này sẽ tốt hay xấu đây?

“Em xin lỗi về những gì đã nói, về chị và mẹ em. Điều đó không công
bằng.”

Thực ra Sachs không đặc biệt đau đớn vì câu nhận xét ấy. Rõ ràng nó chỉ là
một trong những câu nói sắc bén bị ném ra để làm tổn thương nhau, để kết
thúc cuộc đối thoại.

Cô giơ một tay lên. “Không, không sao cả. Em đang bực mà.”

Cái gật đầu của cô gái cho Sachs biết, đúng, cô bé đã rất bực. Và đôi mắt cô
hé lộ rằng cô vẫn còn bực bội, bất chấp lời xin lỗi.

Quanh họ là những cặp đôi và gia đình, bố mẹ cùng lũ con ở đủ mọi lứa tuổi
đang thu mình trong những chiếc áo len và áo dạ, ngồi bên cốc cà phê hay
ca cao và xúp, bánh sandwich nhân phô mai nướng và trò chuyện, cười đùa
và thì thầm. Tất cả dường như đều quá đỗi bình thường. Và đều quá xa xôi
với tình huống ở cái bàn mà cô và Pam đang ngồi đây.

“Nhưng em phải nói với chị, Amelia. Không có gì thay đổi cả. Chúng em sẽ
rời đi trong vòng một tháng nữa.”

“Một tháng ư.”

“Kì này.” Pam không chịu để bị lôi vào một cuộc tranh luận xa hơn thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.