KẺ TẨY NÃO - Trang 202

nề trước sự bất công của luật bảo vệ môi trường, thứ đã giới hạn doanh số
của một sản phẩm thành công.

“Nhưng tôi đoán là ông vẫn còn vài tài liệu chứ?” Annika dỗ ngọt ông ta.
“À, tôi phải kiểm tra phòng hành chính xem đã, nhưng có thể có thông

tin về nó trong các kho lưu trữ cũ. Thực ra, đến tận năm 1987 chúng tôi vẫn
lưu trữ tất cả các dữ liệu bằng tay – sau đó mọi thứ mới được số hóa.
Nhưng tôi nghĩ rằng chúng tôi đã không vứt thứ gì đi.”

“Ông không nhớ bất cứ ai đã mua…” – cô kiểm tra lại ghi chú – “…loại

FZ-302 ở khu vực này?”

“Không, cô bạn ơi. Đã lâu quá rồi, tôi lấy thông tin ở đâu ra được.” Ông

ta cười to. “Đã bao nhiêu nước chảy qua cầu kể từ bấy đến nay.”

“Được rồi, thực ra tôi cũng nghĩ mọi chuyện sẽ không được dễ dàng mà.

Ông sẽ mất bao nhiêu thời gian để thu thập các thông tin?”

Ông ta suy nghĩ một lúc. “Xem nào, nếu tôi mang ít bánh ngọt đến cho

các cô ở phòng hành chính và nói khéo một tí, có lẽ cô sẽ có được câu trả
lời vào cuối ngày hôm nay hoặc sáng sớm ngày mai. Vậy được không?”

Vậy là nhanh hơn so với Annika đã hy vọng khi ông ta bắt đầu nói về

các kho lưu trữ cũ, nên cô vồn vã cảm ơn ông ta. Cô viết một ghi chú cho
Martin về kết quả cuộc trao đổi của cô và đặt nó trên bàn.

“Này, Gösta?”

“Sao thế, Ernst?”
“Liệu đời có bao giờ khá hơn thế này được không?”
Họ đang ngồi tại một trạm nghỉ ven đường bên ngoài Tanumshede,

chiếm một cái bàn picnic. Họ chẳng phải tay mơ, nên họ đã lo xa mà mang
theo một bình cà phê từ nhà Ernst. Rồi họ mua một túi bánh lớn ở tiệm
bánh Tanumshede. Ernst đã mở nút áo sơ mi để phơi bộ ngực trắng bệch
hõm sâu ra nắng. Ông ta kín đáo quan sát qua khóe mắt những cô gái trẻ
mới ngoài hai mươi đang cười nói trong lúc dừng xe nghỉ ngơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.