KẺ TẨY NÃO - Trang 316

“Stefan!” Robert rên rỉ và bắt đầu nấc nghẹn trong lồng ngực. Hắn quỳ

xuống cạnh Stefan với đôi bàn tay lơ lửng do dự trên cơ thể bầm giập của
thằng em. Hắn muốn giúp đỡ nhưng không biết làm thế nào và hắn sợ làm
tổn thương nặng hơn nếu chạm vào em mình. Một tiếng rên từ thằng em
trai khiến hắn hành động ngay. Hắn đứng dậy với hai đầu gối đẫm máu và
chạy về nhà.

“Mẹ ơi, mẹ!”
Solveig mở cửa và nheo mắt nhìn hắn. Miệng và những ngón tay bà ta

nhờn mỡ vì bà ta đã bắt đầu ăn. Giờ thì bà ta đang bực mình vì bị quấy rầy.

“Cái gì mà cứ om sòm lên thế?” Rồi bà ta nhìn thấy những dấu vết trên

quần áo của Robert. Bà ta biết đó không phải là sơn. “Có chuyện gì? Là
Stefan à?”

Bà ta chạy về phía nhà kho nhanh hết sức mà cơ thể phì nộn của mình có

thể xoay xở được, nhưng Robert tóm lấy bà ta trước khi bà ta đến nơi.

“Đừng vào trong. Nó còn sống, nhưng có đứa đã đánh nó nhừ tử. Nó

đang tệ lắm. Mình phải gọi xe cứu thương!”

“Ai…?” Solveig khóc nức nở và sụp xuống như một con búp bê lỏng

khớp trong vòng tay Robert. Bực mình, hắn vùng ra và bắt bà ta phải tự
đứng vững.

“Bây giờ đó không phải là vấn đề. Đầu tiên chúng ta phải cứu Stefan! Đi

vào trong và gọi cảnh sát ngay đi, còn con sẽ trở vào đó với nó. Và gọi cho
phòng khám nữa, xe cứu thương sẽ phải đi từ Uddevalla cơ.”

Hắn quát tháo ra lệnh với quyền lực của một vị tướng, còn Solveig cũng

phản ứng ngay. Bà ta chạy về nhà và Robert vội vã trở vào với em trai
mình, an tâm khi biết rằng cứu thương sẽ đến nhanh thôi.

Khi bác sĩ Jacobsson đến, không ai trong số họ còn nghĩ được đến tình

huống họ đã gặp nhau buổi sớm nay. Robert nhẹ nhõm lùi lại, cảm thấy yên
tâm khi có một người biết việc giờ đã kiểm soát tình hình. Hắn căng thẳng
đợi nghe tiên lượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.