Khi chút sức lực cuối cùng của cô tàn lụi, cô thấy mình sẽ không bao giờ
có được một cơ hội để cầu xin sự tha thứ của bố mẹ vì đã không thể làm
được gì trong mấy tuần qua. Cô hy vọng họ sẽ hiểu.
° ° ° °
Suốt đêm hắn ngồi ôm cô trong vòng tay. Cô càng lúc càng lạnh dần. Bóng
tối dày đặc bao quanh họ. Hắn hy vọng rằng cô sẽ thấy bóng tối đầy an toàn
và an ủi như hắn thấy. Nó giống như một tấm chăn lớn màu đen bao bọc
hắn.
Trong một giày Jacob thấy bọn trẻ trước mắt mình. Nhưng hình ảnh đó
nhắc nhở hắn quá nhiều về thực tại, và hắn gạt nó sang một bên.
Johannes đã chỉ đường cho hắn. Johannes và Ephraim và hắn. Họ là bộ
ba – hắn đã luôn biết như vậy. Họ sở hữu một thiên phú mà Gabriel không
bao giờ có thể chia sẻ được. Đó là lý do tại sao ông ta sẽ không bao giờ
hiểu. Johannes và Ephraim và hắn. Họ vô song. Họ gần gũi với Thiên Chúa
hơn bất kỳ ai khác. Họ đều rất đặc biệt. Đó là những gì Johannes đã viết
trong cuốn sổ của mình.
Không phải ngẫu nhiên mà hắn đã tìm thấy cuốn sổ màu đen của
Johannes. Có gì đó đã dẫn hắn đến với nó, như một thanh nam châm hút
hắn về phía những gì hắn nghĩ là di sản Johannes dành cho hắn. Hắn xúc
động bởi sự hy sinh mà Johannes đã sẵn sàng thực hiện để cứu mạng hắn.
Hắn, cũng như bất cứ ai có thể, hiểu Johannes đã muốn đạt được điều gì.
Hình dung mà xem, trớ trêu thay điều đó lại hóa ra không cần thiết. Ông
nội Ephraim là người đã cứu hắn. Hắn đau khổ vì Johannes đã thất bại.
Thật xấu hổ vì các cô gái đã chết. Tuy nhiên, hắn có nhiều thời gian sắp đặt
hơn Johannes. Hắn sẽ không thất bại. Hắn sẽ cố gắng hơn và cố gắng hơn
nữa cho đến khi hắn tìm ra chìa khóa mở ánh sáng trong hắn. Ánh sáng mà
ông nội Ephraim đã bảo hắn rằng hắn cũng có, ẩn sâu bên trong. Cũng
giống như Johannes, bố hắn.