KẺ TẨY NÃO - Trang 98

tưởng rằng họ không nhìn. Bây giờ tất cả những kẻ đó sẽ phải hối hận vì
mọi thứ, bọn ngồi lê đôi mách đáng nguyền rủa. Suốt hai mươi tư năm qua
thị trấn đã không tin gia đình họ, nhưng bây giờ tất cả sẽ phải cảm thấy xấu
hổ.

“Mẹ đâu?”
Robert buông thằng em ra và nhìn dò hỏi. Stefan bắt đầu cười khùng

khục không nén được. Gã vừa cười vừa lúng búng nói gì đó.

“Mày nói gì? Nín đi mà nói to lên nào. Tao hỏi mày là mẹ ở đâu.”
“Mẹ ở chỗ bác Gabriel.”
Mặt Robert sầm lại. “Mẹ làm cái quái gì ở chỗ thằng già khốn nạn đấy

chứ?”

“Nói cho lão nghe sự thật, em nghĩ thế. Em chưa bao giờ thấy mẹ điên

lên như khi mẹ về kể cho em những gì mẹ vừa nghe. Mẹ đã đi ngay đến
trang trại để nói cho Gabriel một trận. Chắc lão cũng được một trận nhớ
đời. Anh phải nhìn thấy mẹ cơ. Tóc dựng đứng lên và khói xì ra đằng tai.”

Hình ảnh mẹ họ với mái tóc dựng đứng và khói bốc ra từ hai tai cũng

khiến cho Robert phải cười thầm. Hắn vẫn nhớ về bà như một cái bóng
lóng ngóng, lầm bầm, nên thật khó để tưởng tượng bà như một nộ thần.

“Em thích được nhìn thấy vẻ mặt Gabriel khi mẹ xông vào. Và anh có

thể tưởng tượng ra bác Laine không?”

Stefan bắt chước một cách chính xác vẻ lo lắng của bà ta khi bà ta vặn

vẹo hai tay. Gã nói hùng hồn bằng cái giọng chói tai, “Nhưng thím Solveig,
thiệt tình! Thím Solveig thân mến, thím không nên ăn nói như vậy!”

Cả hai anh em bò lăn ra cười.
“Anh có bao giờ nghĩ về bố không?” Stefan hỏi. Câu hỏi của gã khiến cả

hai nghiêm túc trở lại, và Robert im lặng một lúc mới trả lời.

“Có, tất nhiên là có chứ. Mặc dù tao đã có một thời gian khổ sở cố nghĩ

đến bất cứ điều gì khác trừ cái cảnh bố chết. Mày nên lấy làm mừng vì đã
không phải nhìn thấy bố khi ấy. Còn mày thì thế nào, mày nghĩ sao về bố?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.