KẺ THÙ BÍ MẬT - Trang 107

- Đừng nói với cô ấy là ai hỏi địa chỉ nhé, tôi muốn gây một bất ngờ nhỏ

cho Whittington.

Tôi không thể làm được gì hơn. Tất nhiên, nếu cô gái trẻ thật sự là cháu

gái của Whittington thì cô ta sẽ đủ mưu mẹo để không sắp bẫy, nhưng cứ
thử một chút cũng hay. Sau đó, tôi gửi một bức điện cho Beresford. Tôi cho
anh ta địa chỉ và đề nghị anh ấy đến gặp tôi nếu anh ấy không bận, vì tôi
phải ngồi yên vì cái chân bị bong gân. Tôi cần phải thận trọng khi viết thư:
Không hiểu sao tôi chẳng nhận được một tin tức nào về anh ta cả. Cái chân
của tôi lành lại khá nhanh. Chỉ là bong gân nhẹ thôi mà. Sáng nay tôi đã
chia tay ông bạn mới của tôi, bác sĩ Hall và đề nghị ông ta viết thư cho tôi
nếu nhận được tin tức từ Edith, rồi tôi đi thẳng về đây. Nhưng Tuppence, tại
sao mặt cô lại tái nhợt đi như vậy?

- Đấy là vì tôi lo cho Tommy. Liệu điều gì có thể xảy ra cho cậu ta được

nhỉ?

- Can đảm lên! Tôi chắc là cậu ta không sao đâu! Tại sao lại phải lo lắng

vì cậu ấy nhỉ? Cái gã mà cậu ta theo dõi là một người nước ngoài. Có thể
họ đã lên đường đi... đi đâu nhỉ... đi Ba Lan cũng nên.

- Cậu ấy không thể đi như vậy mà không có hộ chiếu và không có đồ đạc

gì. Rồi tôi cũng đã gặp lại cái gã đó. Hắn ta đã ăn tối với bà Vandermeyer
tôi hôm qua.

- Bà nào...?

- À phải? Tôi quên. Đúng là tôi chưa kể cho anh nghe.

- Tôi nghe cô đây, hãy kể cho tôi đi! - Julius tuyên bố.

Vậy là Tuppence kể lại những sự kiện đã xảy ra trong hai ngày trước.

Julius chẳng tỏ ra ngạc nhiên hoặc thán phục.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.