KẺ THÙ BÍ MẬT - Trang 125

trẻ không muốn chấp nhận ngoan ngoãn đi ngủ mà không có một ý định
nào tự giải phóng! Một khi bà Vandermeyer làm cô ngủ đi thì hy vọng cuối
cùng tìm lại Tommy của cô cũng tan biến. Tuppence có trí óc rất nhanh
nhậy. Trong vài giờ, cô kiểm lại tình hình và thấy rằng còn có một cơ hội
dù nhỏ bé. Vậy là cô quyết định, được ăn cả, ngã về không trong một nỗ
lực lớn: cô lăn khỏi giường và quỳ xuống chân bà Vandermeyer bám vào
váy bà ta như một con điên:

- Tôi không tin bà đâu! - Cô rên rỉ - Đấy là thuốc độc. Tôi biết đấy là

thuốc độc. Đừng bắt tôi uống. - Và cô bắt đầu kêu giật giọng, nhắc đi nhắc
lại - Đừng bắt tôi uổng.

Cái cốc cầm trong tay, bà Vandermeyer ngắm với một cái bĩu môi khinh

bỉ cái sự suy sụp đột ngột này.

- Nào, đứng lên, cô ngốc! Đừng lải nhải nữa! Tôi tự hỏi làm sao cô lại

dám đóng vai này được! - Mụ ta giậm chân - Nào! Đứng lên!

Nhưng Tuppence vẫn bám chặt và nức nở, rền rĩ xin tha mạng.

Mỗi phút trôi qua càng đưa cô đến gần mục đích hơn. Điên tiết, mụ

Vandermeyer bắt đầu lắc người cô:

- Uống ngay!

Độc đoán, mụ ấn cái cốc vào mồm cô.

Tuppence rên lên lần cuối:

- Bà thề là cái này không làm hại tôi chứ?

- Tất nhiên rồi, đừng ngốc thế!

- Bà thề thật chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.