lặng. Nhưng chỉ khi tôi biết rằng lệnh giết Tommy đã được ban ra ngay sau
khi chúng tôi đến gặp hắn, vào cái ngày chủ nhật nổi tiếng ấy, thì tôi mới
hiểu thật sự: hắn chính là ông chủ lớn.
- Vậy mà tôi lại chẳng nghi ngờ hắn một giây nào! - Tuppence kêu lên -
Tôi luôn nghĩ là tôi thông minh hơn Tommy, nhưng không thể chối cãi
được là cậu ta đã đánh tôi thua liểng xiểng.
Julius đồng tình.
- Chính Tommy đã cứu cô ra khỏi tình thế hiểm nghèo. Đừng im lặng
như con hến và đỏ mặt như quả ớt nữa, hãy kể cho chúng tôi nghe tất cả đi.
- Cũng chẳng có gì đáng kể - Tommy lúng túng bắt đầu - Tôi đã xử sự
như một thằng ngốc cho đến khi tôi phát hiện ra tấm ảnh của Annette và tôi
hiểu rằng cô ấy và Jane Finn chỉ là một người. Ngay lúc đó, tôi nhớ lại
những lời cô ấy đã hét lên nhiều lần "Marguerite". Qua đó tôi nghĩ đến bức
tranh và thế là hết chuyện. Ngay lúc đó tôi điểm lại sự việc trong đầu để
phát hiện ra vào thời điểm nào tôi đã xử sự như thằng ngốc nhất trên đời.
- Nào, tiếp tục đi. - Carter khuyến khích cậu ta khi thấy Tommy lại định
ngồi im.
- Tất cả câu chuyện về bà Vandermeyer đã ám ảnh tôi từ khi Julius kể lại
cho tôi. Thoạt đầu thì chính ngài James hoặc anh ta làm việc đó. Và tôi
không biết là người nào. Khi tôi phát hiện ra bức ảnh trong ngăn kéo và
theo lời Julius thì Ông Brown đã lấy nó của cậu ấy, nên tôi đã nghi là cậu
ấy. Rồi tôi lại nhớ rằng chính ngài James đã phát hiện ra cô Jane Finn giả.
Vì tôi chưa thể xác định ai trong họ là kẻ phạm tội, tôi đã chọn cách ít nguy
hiểm nhất. Tôi viết thư cho Julius - đề phòng trường hợp cậu ấy là Ông
Brown - để nói rằng tôi đi Argentine, và tôi đã để cạnh bàn giấy, lá thư của
ngài James mời tôi đến làm việc ở đó, để cậu ấy tin chắc rằng không phải là
giả vờ. Rồi tôi lại viết thư cho ông Carter và gọi điện cho ngài James. Điều