KẺ TRỘM MỘ - Trang 266

Tôn Kim Nguyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi hiểu rồi, đầu rồng

thỉ tôi có thể giao cho anh được, nhưng con dao Tây Tạng kia thì chịu thôi,
thứ đó đã từng cứu mạng tôi mấy lần rồi đấy!” Dứt lời bèn đưa cái đầu rồng
vàng trong tay cho anh gầy.

Đối với Tôn Kim Nguyên, con dao Tây Tạng đó quả thực có ý nghĩa

rất lớn, nhưng việc đã tới nước này, ngay đến tính mạng cũng không giữ
được, còn nghĩ nhiều như thế làm gì? Tôi biết, muốn Tôn Kim Nguyên
ngoan ngoãn giao con dao Tây Tạng ấy ra là việc khó khăn vô cùng, chỉ
còn cách sử dụng biện pháp mạnh thôi.

Tôi nháy mắt ra hiệu cho Vương Tiên Dao và anh gầy, hai người bọn

họ lập tức hiểu ý. Ba người chúng tôi nhân lúc Tôn Kim Nguyên không đề
phòng, đồng thời tiến tới bao vây cậu ta. Đến khi biết được ý đồ của chúng
tôi thì đã quá muộn, tôi và Vương Tiên Dao thì có lẽ không thể gây uy hiếp
cho cậu ta, nhưng có anh gầy ở đây, chút bản lĩnh của cậu ta rõ ràng chẳng
nhằm nhò gì.

Tôn Kim Nguyên còn chưa kịp chạy về phía sau, anh gầy đã lao vọt

tới, đưa tay chụp lấy bàn tay phải của cậu ta, tay còn lại thì kéo chiếc ba lô
leo núi sau lưng cậu ta về phía mình. Cậu ta còn chưa kịp phản ứng thì tôi
và Vương Tiên Dao đã đồng thời giữ chặt vai cậu ta, khiến cậu ta không thể
động đậy, đành ngoan ngoãn chịu để yên.

Đề phòng Tôn Kim Nguyên không chịu hợp tác, khi anh gầy đi mở cơ

quan, tôi và Vương Tiên Dao vẫn ra sức giữ chặt lấy cậu ta. Tôn Kim
Nguyên tức tối mắng lớn: “Thực là vô lý quá mà, không ngờ hai người bạn
tốt nhất của tớ lại đi giúp người ngoài ức hiếp anh em trong nhà. Tôn Kim
Nguyên tớ đúng là có mắt như mù.”

Tôi nói: “Cậu đừng kêu gào nữa, có kêu to đến mấy cũng vô dụng

thôi, tớ và Tiên Dao sẽ không dao động đâu!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.