KẺ TRỘM MỘ - Trang 74

năm sau, khu rừng trên núi đã bị cậu ta chặt mất gần một nửa. Một hôm, từ
sáng sớm, người em đã vào trong núi sâu chặt củi, trên đường về thì ngồi
nghỉ ngơi dưới một cái cây lớn, chợt nghe từ trên ngọn cậy vọng xuống một
tiếng…” Còn chưa nói xong, tôi đã nghe thấy một tiếng “quác” vang lên
sau lung mình, liền vội vàng ngậm miệng.

Vương Tiên Dao cười, nói: “Hì hì, cậu giả giọng giống thật đấy, đó là

tiếng kêu của con chim trên ngọn cây ư? Cậu hãy kêu tiếng nữa cho tớ nghe
xem nào!”

Tôi còn chưa kịp phủ nhận thì từ phía sau đã lại vong tới một tiếng

“quác” nữa. Vương Tiên Dao lập tức bật cười khúc khích mãi không thôi.

Tôi vội vàng thanh minh: “Đừng cười nữa, đó không phải tiếng kêu

của tớ đâu, con chim kia đuổi tới nơi rồi đấy!”

Nhưng sau khi chúng tôi tập trung lắng nghe thì lại chẳng có âm thanh

nào vang lên nữa, lẽ nào vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi?

Vương Tiên Dao nói bằng giọng xem thường: “Cậu tệ quá đấy, chỉ

biết gạt người thôi!”

Tôn Kim Nguyên biện bạch giúp tôi: “Vân Sơn nói không sai đâu, tớ

cũng nghe thấy rồi, tiếng kêu đó dương như vọng tới từ một hang động khá
sâu nào đó chứ không phải ở quanh đây. Chúng ta mau đi tiếp thôi, chẳng
rõ đối phương là thứ gì nữa, cứ lên được mặt đất sớm chút nào thì chúng ta
sẽ được an toàn sớm chút đó”.

Chúng tôi liền đẩy nhanh tốc độ, sau khi bò thêm một khoảng thời

gian chẳng rõ là bao lâu, trên tay chúng tôi đều mọc rất nhiều mụn nước
nhưng vẫn không dám dừng lại. Bò đi giữa một nơi tối tăm và u ám thế này
thực sự là một chuyện vô cùng khô khan và tẻ nhạt, tôi lại nghĩ tới câu
chuyện vừa rồi bèn nói: “Tớ kể tiếp câu chuyện vữa nãy nhé! Lại nói người
em thật thà kia sau khi chặt củi trở về thì ngồi nghỉ ngơi dưới một cái cây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.